ĐĂNG NHẬP THÀNH VIÊN

BÀI VIẾT HAY

Động Phong Nha Kẻ Bàng

Hang Sơn Đoòng muôn màu











Phần 2: Hộp thư kết nối hồn thơ (dành cho người đang yêu)

Đăng lúc: Thứ ba - 08/01/2013 17:40 - Người đăng bài viết: nguoiquyhau

“NHÍM CON” XIN KẾT NỐI VỚI MẠ !

   Con có biệt danh là “Nhím”, không phải là “Nhím” bình thường mô! mà là “Nhím xù”, tại vì con rất nóng tính. Hay vội vàng, lụp chụp, theo cảm tình riêng và hay cương xù lên lung tung. Bởi vậy bọn bạn con đặt cho con là "Nhím xù" cũng phải. Con xin được kết nối với Mạ !

Con đã đọc những dòng tâm sự của Mạ không biết bao nhiêu lần rồi. Đọc đi, đọc lại, đọc mãi đọc hoài mà vẫn không thấy chán. Mạ có biết tại vì sao không ạ? Tại vì con có cảm giác con đang được trở về quê hương khi đọc những lời mạ viết. Cái giọng quê mình cứ chân chất, hiền lành mà dễ thương đến lạ. Con cảm thấy yêu lắm những từ ngữ mà mạ phải chú thích thì người khác mới hiểu được. Thế đó ạ, con đọc suốt mà vẫn thích đọc nữa là vì thế. Một cảm giác thân thuộc cứ quấn lấy tâm hồn con.

Còn vì một lí do nữa, mà lí do này là có liên quan đến “thằng cu” của Mạ nì. Con cũng không biết là con có nhầm hay không nữa, nhưng mần răng con cứ có cảm giác những lời Mạ nói về con trai Mạ giống hệt như cuộc đời của anh trai con vậy. Con tin là con không nhầm mô. Trước đây con chưa hiểu về anh con lắm. Vì vậy có những lúc còn có những câu hỏi vô tình mà hóa ra vô tâm, chắc đã làm anh con buồn nhiều lắm. Bây chừ thì con hiểu nhiều rồi Mạ ạ ! Bữa ni con mới biết cuộc đời của anh ấy đã phải chịu quá nhiều gian khổ và mất mát. Con cảm thấy khâm phục quá, không dễ dàng gì để làm được những điều đó phải không Mạ. Con cũng thấy buồn cho một số phận cho một cuộc đời, tại sao lại cho người ta được cái này nhưng phải mất đi cái kia, tại sao phải là người tốt lại không được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn mà luôn phải đối mặt với những cuộc đánh đổi, những cuộc đánh đổi lúc nào cũng mang lại nhiều mất mát và đau thương.

Mạ có biết không, con vừa đọc vừa suy nghĩ, rồi lại ngạc nhiên, lâu lâu lại tự phủ nhận bản thân mình, con không muốn tin những gì con đang đọc là sự thật, con cứ cố thuyết phục bản thân là con đang bị nhầm,nhầm thật sự ! Và bây chừ cũng rứa, ước chi mạ nói với con là con đang nhầm rồi con ơi ! rằng “cu sói” của mạ khoông phải là eng trai của con mô ! thì tốt biết mấy…Con cũng mong Mạ lôi trăng về : “Không còn tròn và không thể méo” Để con sẽ được gặp anh ấy và anh ấy không thể bỏ đi được nữa. Coi thử anh ấy có buồn như Mạ kể rứa không…

"Nhím con" kính chào Mạ (thương Mạ nhiều)! 

  T.P HCM - 10/2012

Mạ đây con gái “nhím” ạ!

     Mạ đã đoọc tâm sự của con rồi, Mạ biết con cũng có nội tâm sâu sắc, một sự cảm thông dễ rung động trước nỗi buồn của người thân, của làng xóm. Sao con gái cũng có hoàn cảnh giống Mạ rứa? “Nhím” ơi! Con còn trẻ mà biết nghĩ cho eng mình rứa là tốt, có tình cảm thiệt là phụ nữ. Nhưng mà, Mạ hỏi con nghe: con người quê ở mô? Làm việc chi? Nhà có khó đi? Khó tìm lắm khoông? Biết để khi mô Mạ có điều kiện ghé chổ con, Mạ dỡi cho bui, Mạ bây chừ rỗi lắm vì đã nghỉ hưu rồi con gái ạ! Mạ đã thích con, coi con như là con gái của Mạ, Mạ có thể tâm sự cho con nghe, mà con ơi! Con muốn gặp thằng “cu sói” nhà Mạ khoông? Thì để Mạ kéo nó về cho con coi. Thằng này coi vậy thôi chứ hiền như cục đất… hay thương người và giúp đỡ bạn bè lắm, chỉ tội nó có cái tật là to mồm, thẳng tính, có gì là nó phát cấy loa ngay. Nên các con đặt tên cho nó là “sói” cũng đúng thôi, cuộc đời nó lận đận ba chìm bảy nổi rồi, nay tạm ổn định thì lại xảy ra chuyện buồn… đó! Thiệt tình…

     Con “nhím” ạ! Mạ cũng đoán được một tí nỗi buồn của con… cuộc đời rứa đó con ơi! Khó hoàn mỹ lắm, ai cũng muốn cho mình được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, no đủ và thành danh ngoài xã hội. Nhưng đời thực thì ít lắm con ạ! Mong ước thì vẫn là ước mong thôi, khoông biết răng thì cứ … cố gắng làm việc và sống tốt…là chắc sẽ có cơ hội  nắm bắt được hạnh phúc con ạ. Mạ nghe con tâm sự (ước chi “cu sói” khoông phải là eng trai của con thì tốt biết mấy…) đó… con thấy khoông? Nỗi buồn trong sâu kín của con đã xuất hiện, có thể con đã day dứt suốt đêm để viết lên, thổn thức lên nỗi buồn tâm tư của một người con gái mới biết thương người khác… như vậy con mới chộ được tình cảm của con, con đã bắt đầu mơ màng chộ được đoạn đường đi tới thẳng tắp, vô định mà phía cuối đường là một ánh sáng màu hồng lấp lánh, che khuất mảng sáng cuối cùng, làm con khoông chộ được sau nớ là cấy chi. Có thể là đường cụt, là  hố sâu đang chờ sẵn, rứa con chộ rỏ khoông?

     Đó… đó! Con cứ nghĩ như rứa là hóa phức tạp và thiếu niềm tin. Đường con đi là con phải nhìn kỹ vào người con trai mà con quen, con thích. Họ có dắt con trèo đèo, lội suối được khoông? Họ có dám hi sinh cho con những việc, những điều đơn giản khoông? Con phải xét những điều nhỏ nhất, vì những thứ đơn giản, nhỏ nhất đó, nó phản ánh đúng bản chất thật của thằng con trai. Bởi nó thường coi điều đó khoông quan trọng, nên cá tính của nó dễ bọc lộ ra. Ví như: chào hỏi, quan tâm nho nhỏ, ý tứ tế nhị… sự tôn trọng đúng mực (khoông phải nịnh nọt nghe con gái). Cái thằng nào mà tế nhị như người Mẹ, cứng rắn như người Cha thì thằng đó được lắm! Con cứ xem đi, có gì cần… Mạ sẽ tư vấn cho con để con chộ được rỏ mọi góc tối. Mà Mạ khoông lấy tiền bo mô, bà già ni sẽ khuyến mại cho các con khoản nớ! Mà nếu các con có cấy bụng tốt thì cho Mạ ly chè…chứ ăn cái khác cứng quá là Mạ khoông ăn được mô, vì rằng Mạ chỉ còn 16 cấy răng thôi. Mạ ở nhà OÔng của bây cứ hay choọc “bà ngoại ni cứ cho ăn chuối là khỏe là nhanh nhứt”, khoông sợ bếp núc khói khắm gì cả, Mạ cười móm mém, hai má để lại hai hố bom B52 của thời Mĩ đánh phá miền Bắc vẫn còn nguyên, nhưng oông già vẫn cứ nịnh là “bà có duyên”. Bà nói “duyên cấy mắt oông, mắt oông mờ rồi đó”. Thế rồi oông vuốt má Bà, nựng một cái, “móm đẹp mà cưng”! anh vẫn còn yêu cái hố bom B52 thời chiến tranh ấy mà (thời đó oông bà nằm chung một hố bom…) vui lắm, thế mới là tình yêu các con ạ! Thôi Mạ hơi lãng phí kể chuyện già… xấu hổ rứa tê…! Nhưng bà cứ thích tặng các con một bài thơ của oông bà tâm đắc:

 Thương nhau cởi áo sang quần

Cho nhau mảnh vải che thân cuối cùng

Mạ già hay nghĩ lung tung…

Chứ thời còn trẻ yêu “khùng” hơn con

OÔng bà chung một hố bom

Gió lùa phía trước oông lòn phía sau

Thời ấy yêu chứ khoông đau

Nên đâu quậy phá đưa nhau ra tòa

Thời ấy yêu rất thiệt thà

Mặt Oông nỏ biết! thế mà cứ ôm…!

      Chào các con gái của Mạ !hẹn lần tới mạ có tâm sự mới hơn,vui hơn. Gút bai!

 23/10/2012

Kết nối với Mạ

       Em xin chào các chị “Vô hình, mít em” sao em không thấy hai chị kết nối với Mạ và anh “SÓI” ? Em chờ mãi không thấy hai chị, sợ Mạ buồn nên em mạnh dạn tâm sự với Mạ, xin phép hai chị . 

MẠ KÍNH YÊU CỦA CON!

     Mạ ơi, đọc thư kết nối của Mạ xong, con có rất nhiều tâm sự. Đầu tiên là con rất buồn cười Mạ à, vì bài thơ của Mạ đó… Coi rồi là con không thể nhịn cười được, Mạ sống tình cảm quá, lại yêu oông ghê..! không nhìn thấy mặt mà cũng ôm! chắc ôm dưới hố bom thì chặt lắm Mạ hè..! Mạ nói Mạ già rồi, Mạ không ăn được thức ăn cứng nữa, Mạ chỉ ăn được chè thôi ! rứa mà Mạ viết thơ hay thế, tâm hồn Mạ còn trẻ trung, dí dỏm và bay bổng thế. Ui, con đang nghĩ không biết  mấy chục năm nữa, khi con ở cái tuổi của Mạ bây chừ thì con có được xì tin đáng yêu như Mạ không nựa Mạ hè. hihi..!  Vì thế cho nên con đang định xin Mạ tư vấn cho con nì, để mần răng mà không già trước tuổi, tâm hồn lúc mô cũng trẻ trung, con hứa là sẻ trả công cho Mạ thiệt đó, Mạ thích ăn chè, con  sẽ nấu chè cho Mạ ăn. Con là đứa con gái dù nấu nướng không giỏi nhưng cứ thích bày vẻ. Càng tốt Mạ hè, như kiểu hát hay không bằng hay hát rứa đó Mạ nờ.

     Ui chà, nãy chừ mải mê học hỏi kinh nghiệm mà con quên mất không trả lời mấy câu hỏi của  Mạ. Con ở xứ mô tê…, ui không! chắc là cùng quê với Mạ, nếu được thế thì con vui lắm. Con đang làm cái nghề gõ đầu trẻ Mạ ơi, mà hình như  trước đây Mạ cũng làm nghề này phải không ạ? Nên con muốn tâm sự với Mạ, Mạ ơi! hồi còn đi học con cứ hay mơ mộng lắm, lúc nớ con ước mơ được làm cô giáo để dạy chữ cho các em bé nghèo ở các dân tộc thiểu số, rứa là bây chừ con đã làm cô giáo dạy Sử luôn. Nghĩ cuộc đời cũng cực lắm Mạ ạ!  Suốt 4 năm đi học đại học, con cứ mơ mộng một ngày ra trường rồi đi làm, rồi thì thướt tha áo dài, rồi khi phấn trắng bảng đen,có nhiều những đứa học trò ngoan ngoãn… nhưng Mạ ơi! con mới chân ướt chân ráo ra trường, đang dòm cuộc đời bằng con mắt mơ mộng, rứa mà cuộc đời lại cho con nhận được những thực tế quá ngỡ ngàng. Con bây giờ biết rằng không phải cứ muốn làm cô giáo là được làm cô giáo đâu, mà phải có tiền, phải có quyền Mạ ạ! Còn như con đây, cha mẹ con nghèo, tiền không có quyền cũng không,  nên bây chừ con đang đi dạy hợp đồng cho một trường học nước ngoài tại thành phố HCM, có nhiều lúc thất vọng và cay đắng lắm Mạ ơi! Mặc dù ở trường con có những đứa học trò rất đáng yêu và dễ thương, nhưng không vì thế mà danh dự của một người giáo viên không được công nhận. Mạ ạ! Tiền và quyền cái thứ đó nó đã lấy đi tất cả! Có những người vì có chút tiền mà đã quên đi những giá trị đạo đức của xả hội. Con ngẩm  mà đau lòng, khi nghĩ đến  câu ca dao:

“Muốn sang thì bắc cầu kiều

Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”

Nhưng Thầy ...còn nữa trên cao

Cầm cân nẩy mực giao cho học trò

Vừa dạy thầy lại vừa lo

Đêm về bóp trán dày vò lương tâm

Đồng tiền mạnh ở người cầm

Khi vui cho dạy khi buồn cho thôi

Làm thầy không được phép tồi..!

Nhưng vì cuộc sống phải rồi…cho qua

Chạy chọt lót gần lo xa

Cuộc đời nhà giáo thế mà khổ ghê..!

     Buồn lắm Mạ ơi, nhưng vì cuộc sống con cứ phải đành lòng mà chịu đựng thôi. Nhiều lúc bạn bè của con, chúng nó cứ ghen tị với con, là học mới ra trường mà xin có việc liền, lương bổng cũng được đấy chứ, cho nên tụi hắn không biết cái giá mà con phải trả là gì..! Mạ yêu của con ơi! Con nghĩ nhiều rồi, cuộc đời không phải cứ lúc mô cũng là màu hồng Mạ hè, có trải qua gian khổ thì mới mong có ngày thành đạt sướng vui. Mạ nói đúng, có thể là đường cụt , hố sâu đang chờ con phía trước, con phải đối mặt thôi. Bây chừ con còn trẻ nên cứ chấp nhận hết, mần răng sau ni già rồi đừng khổ nữa là được. Con hay nghĩ miên man, linh tinh dài dòng quá Mạ hè. Cái tính con  lâu ni đạ rứa rồi, nói ít thì cứ sợ thiếu Mạ ạ! Thế mà con còn hay đoảng hay quên nữa, Mạ coi có lần con đã quên khuấy đi mất ngày vui của anh con, mà ngày đó ai cũng biết, cũng nhớ mới chết chứ! Cái ngày Doanh nhân của anh trai Con đó. Nhưng mà thôi! coi như một lần con trả thù, vì con ghét anh ấy hay choọc quê con, lại hay nói lấp lửng kiểu: người khôn ăn nói nữa chừng… Không biết anh con có giận, có buồn gì con không Mạ nhỉ ?

     Vậy đó nên con thích tâm sự với Mạ lắm vì trong lá thư kết nối của Mạ: Mạ đã thích con, coi con như là con gái của Mạ. hì hì, con thích câu ni lắm nì. Không biết Mạ có biết không, dù con chưa bao giờ gặp Mạ, nhưng khi con gọi Mạ là Mạ thì con cũng có cảm giác như con đang gọi Mạ ruột của con – người sinh ra con vậy. Gần gũi và rất thân thiết, con có thể cảm nhận thấy điều đó Mạ à. Hơn nữa con rất quý Mạ, là vì hai lần con đọc những dòng thư kết nối của Mạ, con thấy thích lắm. Con vừa hiểu được tình cảm sâu sắc, lòng yêu thương vô bờ bến  của một người mẹ đối với con, con cũng hiểu được Mạ là người có rất nhiều kinh nghiệm sống, bổ ích cho chúng con học hỏi, lại còn cách nói chuyện rất vui, nhí nhảnh và xì tin nữa cơ..! chắc hồi trẻ Mạ là chúa nghịch ngợm và rất tình… nữa là đằng khác, con thấy thích Mạ lắm.

   Mạ ơi, còn về anh “cu sói” của Mạ đó, con cũng muốn gặp anh ấy lắm. Để con xem anh ấy là người thế nào, mà Mạ vừa nói anh ấy hiền như cục đất nhưng lại vừa to mồm. Tò mò quá Mạ ơi! Con mà có dịp gặp, con sẽ thi đấu xem ai to mồm hơn ai… Hihi. Nghe ra thì anh sói nớ cũng giỏi giang ra phết mạ hè, khổ nỗi tình duyên lận đận. Chắc là anh "cu sói" của Mạ cũng khổ tâm lắm , nên con đang suy nghĩ Mạ kéo được anh "sói" về cho con gặp, thì con sẽ làm cho anh ấy cười một trận no bụng luôn, để anh ấy không phải buồn nữa. Sở thích của con là làm cho người khác cười mà, dù cho người đó là ai, miễn không phải người xấu là được.

     Ui, con nói nhiều rồi Mạ hè, con tạm dừng ở đây thôi. Kính chúc Mạ và Cha sức khỏe, vui vẻ với “tuổi già tin” và tâm hồn luôn bay bổng với thơ ca!

Mạ già như một bài ca

Cha như ngọn đuốc cả nhà vui thêm

Mạ Cha vui cả ngày đêm

Hom hem đấm bóp! ấm êm một đời

Yêu Mạ con thương Mạ ơi !

Chúc cho Mạ khỏe sống đời cùng Cha. 

 Con gái “Nhím” đáng yêu của Mạ ! 

 TP.HCM- 10/2012


 KẾT NỐI VỚI MẠ

       Con gái “vô hình đây” Mạ ơi !

       Chào mạ! Con rất vui khi đọc lời tâm sự và thơ của mạ viết, thật sự con rất xúc động và thán phục. Con nghĩ nếu con được một người mẹ như Mạ thì hạnh phúc biết mấy. Càng đọc thư mạ viết, nước mắt con cứ trào ra, có khi rơi ướt cả hai bàn tay. Con cứ đọc đi đọc lại mãi mà không chán, càng đọc con càng thấy hay, hiểu càng sâu sắc hơn lời Mạ nói. Cứ mỗi khi buồn, con lại lên web mở bài của Mạ ra, con nghiệm lại, có 1úc khóc, có lúc buồn, có lúc lại cười ngắc nghẽo. Mạ ạ! Con mới biết Mạ và “anh cu sói” của mạ, nhưng cảm tình của con đã dành trọn cho mạ và anh ấy. Con cứ nghĩ… ước gì… ước gì mà được làm con dâu của Mạ. Thì… dẫu phải đánh đổi thứ gì quý nhất của đời con, con vẫn cứ làm. Nhưng Mạ ơi! Con buồn lắm, hoàn cảnh của con thật sự éo le, thời gian vừa qua vắng tin con trên web vì con bị bệnh. Hôm trước con đi làm về bị mắc mưa, nên cảm lạnh, mệt rồi ngủ quên, bị muỗi đốt nhiễm bênh sốt xuất huyết. Ôi! Mạ ơi! Khổ cho thân con phải vào nằm bênh viện một tuần. Ở bệnh viện buồn lắm, không có ai ở cùng, chỉ ban ngày thỉnh thoảng có bạn bè vào thăm, thì con đỡ buồn một tí. Còn đêm xuống chỉ mình con với một chiếc giường, một chiếc gối, một tấm ga trắng xóa, là bóng hình ghê rợn của bệnh viện. Con sợ và cô đơn kinh khủng, thế rồi nước mắt như sông suối cứ tuôn ra, thấm đẫm cả một cái khăn lúc nào con cũng không hay biết. Nỗi buồn cứ thổn thức phập phồng, kỷ niệm xưa lại ùa về làm con càng buồn thêm, nỗi nhớ lại món ăn tinh thần của trang web mà lâu con chưa được đọc, để tâm sự cho vơi bớt đi phần nào nỗi cô đơn và lạnh lẽo.

       Mạ ơi! Con không được may mắn như mọi người, thời con gái con nổi tiếng là người xinh đẹp một vùng, học xong ra làm cô giáo dạy cấp hai ờ trường làng thị xã. Thế rồi số phận đưa đẩy con lấy một người chồng làm ở UBND thị trấn gần đó. Ba năm đầu cuộc sống của vợ chồng con cũng tạm yên ổn, với 2 đứa con, một trai, một gái, đạt tiêu chuẩn mà nhiều người mong ước.

       Thế nhưng cuộc đời như mạ nói là phải đánh đổi (được cái này thì phải mất cái kia), được 2 đứa con ngoan ngoãn mạnh khỏe thì anh ấy đâm ra hay chơi bời, rượu bia. Lần nào về nhà anh ấy cũng say xỉn, mùi bia rượu bốc ra nồng nặc cùng với những lời lẽ “thật sự văn minh…”.Con cũng đã cố gắng chịu đựng và bảo ban, tâm sự với anh ấy nhiều lần, nhưng chứng nào tật ấy vẫn không thay đổi, càng về sau càng tệ hơn. Tính ra nay đã hơn mười năm hai đứa chúng con chung sống, ngần ấy năm mà con vẫn không hiểu tại sao? Và tại sao con người ta lại càng tệ… đến vậy. Ngày trước: vài tuần con bị một cái tát, gần hơn thì một tuần một cái, gần đây thì vài cái một tuần. Có lúc con phải đi cấp cứu ở bệnh viện, thật tồi tệ…! Nhưng con vẫn nhẫn nại chịu đựng để 2 đứa con của con vui vẻ, vì không muốn chúng nó xa Bố, mất Bố một cách oan uổng! Cũng có nhiều lần anh ấy đã đứng ra xin lỗi con, hứa sẽ không như vậy nữa. Được vài tuần xong rồi “ngựa quen đường cũ”, quay về ngay liền mạ ạ! Anh ấy không những hành hung con, mà tệ hơn nữa là lại đi cặp bồ với vài cô gái khác, thật ngớ ngẩn và trớ trêu!

        Mạ ơi! Con biết làm gì bây giờ đây? Con đau khổ quá, ưu phiền não nề, ngày nào con cũng ra vườn sắn, ngồi một mình khoảng nữa tiếng để nghe chim hót, để sưởi ấm phần hồn lạnh lẽo còn sót lại, để tự mình tưởng tượng ra điều mình sẽ có và đang có tốt đẹp hơn. Cố tình xua đi hiện tại phũ phàng, buồn đau và giận dỗi. Mạ ơi! Giờ con phải làm thế nào? Nếu như có thể Mạ san sẻ cho con một chút tình thương yêu, để con có chút hơi ấm lấy lại tinh thần tiếp tục sống…! Mạ ạ! Chắc con phải bỏ xứ ra đi, ra đi để quên hết quá khứ, quên hết những gì đớn đau, cắn rứt trong tim con, xé nát tan tành tâm hồn con. Con có thể đưa một đứa con út đi, còn đứa con lớn để lại cho anh ấy. Nghĩ đến đây con không chịu nỗi..! Ruột con như thắt lại đứt từng khúc một, quặn đau, nhức nhối, nước mắt lại trào đổ ra… Ôi! Mạ ơi! Có thể cứu con không? Ôi! Trời phật linh thiêng có giúp con không? Giúp cho con vượt qua khổ ải này, vượt qua một bức tường cao rộng, quá sức bé nhỏ của con. Các con của Mẹ ơi! Hãy hiểu cho lòng Mẹ, hãy tha thứ cho Mẹ, Mẹ đã vắt cạn hết tình hết sức của Mẹ rồi..!  Còn anh thì coi em như:

muakhoc

 Em như quả bóng tình nhân

Trong sân tình ái bằng chân bằng đùi

Bóng nẩy thì anh mới vui

Đến khi bóng xẹp anh chui chỗ nào

Em buồn anh có làm sao?

Hay là xị đế hết vào lại ra

Anh ơi! hạnh phúc thế mà

Dang tay đập bể nát ra cuộc tình

Em buồn chia sẻ một mình

Anh say anh lại kiếm tìm nguồn vui

Một đời con gái đã xui !

Không may gặp phải chàng “cùi” biết yêu

Thời xưa không biết mới liều !

Nhưng nay đã hiểu thì “liều” mới hay

Cuộc tình tan vỡ chia tay

Hận người..hận kiếp..hận ngày..có anh! 

          Trời lại mưa to và to hơn nữa rồi Mạ ơi! Mưa cứ như trút nước rào rào, sắp có bão nữa hay sao? Sấm cứ chớp nhì nhằng, tiếng nổ đùng đùng chói tai giật mình.Cứ như thế này mãi, chắc con chết mất Mạ ơi ! Trời có cao, đất có dày, thần thánh có linh thiêng thì về cứu giúp con với .

  Mạ ơi! Con mệt quá rồi, xin phép Mạ cho con được nghỉ, con chào Mạ !    

   27/10/2012

 

TIN NHẮN CHO EM VÔ HÌNH

1/ Em Mít đây ! Chào chị VH.

   Nghe tâm sự của chị, thật sự em bị sốc và rất xúc động, em đã khóc, khóc nhiều lắm chị ạ! Em thấy cuộc đời sao lắm éo le vậy? Muốn một điều bình thường giản dị cũng khó. Em thật lòng chia sẻ cùng chị, cảm thông cho nỗi khổ tâm của chị. Mà anh gì đó…chồng chị VH ơi! Anh ác quá, làm sao vậy anh? Không còn tình yêu thì vẫn còn tình nghĩa vợ chồng, con cái mà… Cái nào lớn hơn, sao anh không nghĩ? Có điều khi mất rồi ta mới hiểu được giá trị của nó, để rồi tiếc nuối, để rồi buồn đau thì đã quá muộn. Anh gì ơi! Hãy tỉnh lại đi, giữ lấy chị ấy, không thì anh sẽ ân hận suốt đời đó.

   Chị VH ạ, hãy vui lên, tự tin mà sống, đừng buồn nữa chị ạ! Vội quá em xin để lúc khác tâm sự nhiều cùng chị. Chào chị nhé, em thương chị lắm!

 2/ Chào chị VH, em Hằng đây !

   Em đọc lời tâm sự nghe chị kể mà lòng em uất ức, cứ nghẹn ngào, em nóng tính lắm. Nếu chồng em như vậy thì em sẽ nỗi điên lên, đập lại cho ông đó một trận rồi đến đâu thì đến, may là em có học võ đã là đai đen. Nhưng chị thì không biết võ vẽ gì cả, chỉ là một giáo viên nhu mì, yếu ớt, vậy nên em cảm thông cho nỗi khổ của chị. Chị ơi! Cứ sống vui vẻ đi, có gì thì phải nhờ hội phụ nữ, làng xóm, pháp luật giải quyết. Nếu không xong, căng thẳng quá thì nhắn cho em một tiếng, em bay tới giải quyết luôn, không bầm dập thì không làm em của chị. Vậy chị nhé, cứ tin ở em! Chào chị, giờ em còn phải đi học võ lên đai để bảo vệ chị.

 3/ Chào em VH !

   Anh là độc giả tâm đắc của em, anh rất thích em ngay từ đầu, nhưng không thể ngờ là hoàn cảnh của em như vậy. Không thể tin là có người đàn ông như thế! Chắc là ma quỷ nhập vào…Chứ người trần đâu mà quá đến vậy? Anh chia sẻ cùng em, biết là không làm gì hơn được nữa, nếu gần em anh sẽ cho em ngả vào bờ vai của anh, cho quên đi sự tủi hờn, ấm ức, tức tối. Hãy trút hết cho anh, hãy đấm anh thật mạnh, thật đau vào, để anh xin xá tội cho người đàn ông bạo lực ấy. Nếu có gì cần hãy liên lạc với anh qua trang web, em nhé!

 

KẾT NỐI CỦA “NGƯỜI SÓI”! 

Chào mạ! Chào các em, chào mọi người!
Mạ ơi! Mạ đã đưa con lên web, làm con bị quê xấu hổ quá đi thôi, nên con phải lòi mặt ra, xin lỗi mọi người, xin lỗi các em!
Đã lâu không xuất hiện, mà cứ ngồi sau đọc chuyện của người khác. Mọi người tâm sự hay lắm, chân thật và rất có tình người. Còn riêng "sói" thì không được như mạ khoe mô! "Sói" vẫn là một người rất nông dân, chân chất vùng quê, chỉ có điều sống lâu ở thành phố rồi cũng quen cách ngoại giao thôi.
Điều đầu tiên mà "sói" muốn tâm sự là: chia sẻ với em Vô hình! Thật tội nghiệp cho em.. Nhưng "Sói" không biết mần răng cả để an ủi em được, mỗi người có một hoàn cảnh riêng mà! Em cũng nên bớt buồn đi và đừng khóc nhiều quá, mí mắt sẽ sệ xuống, rồi xấu đi đôi mắt bồ câu ấy thì uổng lắm em ạ! Hoàn cảnh của em thật đáng thương và cần giúp đỡ, không biết làm gì hơn, anh chỉ biết gợi ý cho em 3 cách xử lí như sau, em tham khảo rồi tìm cách giải quyết nhé
- Cách 1: Là khi chồng em nhậu say xỉn về tổ ấm, em phải gọi hai người con trai to con, thân quen đợi sẵn trong nhà. Nếu anh ấy có xúc phạm, đánh đập em thì cho phép hai người đó, dần cho anh ấy một trận nhừ tử không thương tiếc và nói cho anh ấy biết là: anh phải giữ lại phần người, bỏ phần con..ấy đi ! Không thì sẽ bị ăn đòn nữa đấy, độc trị độc mà! Nhớ lấy lần sau mà chừa.
- Cách 2: Em dọn đồ đưa các con về nhà ngoại nghỉ chơi khoảng một tháng, để anh ấy tự lo lấy bản thân mình, sống cô đơn để suy nghĩ lại những việc đã làm, tự mình tỉnh táo lại, rồi cuộc sống sẽ khác hơn.
- Cách 3: Đêm nằm cạnh anh ấy, để anh ấy ngủ thật say rồi em nói nhỏ, ghé sát tai thổi vào đó những lời:"Em yêu anh, rất yêu anh và em cần có anh. Nên anh phải thương em… Yêu em…yêu con mãi nhé! Nếu không! em sẽ cắt cái của quý ấy vứt đi cho mà chừa!" Nói mãi cho tới sáng, mỗi lần nói xong thì thổi một cái vào tai và nghĩ rằng những câu nói đó sẽ lọt vào trí nhớ của chàng. Cứ như vậy lặp đi, lặp lại cho tới sáng thì thôi. Làm được như vậy chắc chắn sẽ hiệu nghiệm ( nhiều người đã thử rồi và kết quả cực tốt ).
Cứ thế em nhé! Chúc em vui khỏe và thành công trong cuộc níu kéo giành lại, đòi lại tình yêu của mình.

Thưa mạ! Thưa mọi người, bây giờ là lời tâm sự mà "Sói" muốn gửi cho em gái “Nhím Xù”!
Em “Nhím”ơi! Anh bắt được em rồi! Đọc bài em tâm sự với Mạ là anh thích ngay. Em biết vì sao không? Bởi em cùng họ hàng nhà anh, rất là dễ gần, bởi cùng ở một rừng, cùng ở trong hang, cũng biết đào bới. Nhím và Sói tuy có khác nhau nhưng phần lớn là có nhiều điểm giống nhau. Như khi hôn, Sói và Nhím luôn chu mỏ về phía trước hết cỡ và hun như cười vậy..! Rồi khi giận thì Nhím Xù đưa ra vũ khí chia chỉa là những mũi tên sắc nhọn, cần tiêu diệt kẻ thù thì Nhím rùng mình đánh rắm một cái là mũi tên bay tứ phía, ai mà chả chết! Còn Sói thì gầm lên, mặt dữ tợn, răng nhe ra, móng vuốt dựng cao trước mặt. Nếu cần tấn công thì Sói lao tới nhanh như tên bắn, kẹp cổ kẻ thù, cắn chết ngay tại chỗ.
Em thấy chưa? Hai anh em mình cùng đồng hương, cùng họ nhà rừng, cùng suy nghĩ mô tê răng rứa… Hợp, hợp rồi em ạ! Thế nên anh đã cất công đi tìm em, may mà em là giáo viên trường nước ngoài, chứ trường người Việt thì mô tê! Vì trường nước ngoài thành phố có vài trường thôi. May mắn hơn nữa là nhà anh cách trường em chỉ khoảng một cây số.
Anh biết em dạy ở trường đó rồi, nên mỗi lần đi làm về khoảng bồn giờ chiều, anh cứ ghé lại gần cổng trường để mong dòm thấy được em, cứ muốn gặp em mà không dám vào, anh coi vậy chứ nhát gan lắm! Cứ thế hơn một ngày sau anh mới mon men vào được trong trường, may là nhờ có một người bạn cũng đón con đi học ở đó. Thế là từ đây anh đã có cớ để gặp em. Mấy lần gặp đầu tiên em đâu có biết anh là ai mô, mà chỉ nghĩ anh là một phụ huynh dễ tính của một học sinh nào đó thôi.Sau đó nhiều lần gặp nữa, thì anh chủ động gọi em là em gái cho dễ thân mật. Rồi ngày lại qua ngày, anh cứ vậy, không có con học mà xung phong đi đón! Thật buồn cười..! Vì em đã kích hoạt đúng ngòi nổ, sâu tận trong tim anh, em đã hút hết hồn anh về một phía. Không biết tại sao nữa? Thật sự em không có gì xuất sắc, em chỉ là một cô bé giáo viên chân thật, hơi ngộ nghĩnh, còn chút mơ mộng màu hồng tuổi thơ, còn vương chút buồn của xứ sở mô tê..! Nhưng em lại có duyên, cái duyên cười mỉm hoa cà mới chết người ta! Cái duyên chi rứa đó nữa, mà thì thầm vài câu chưa nghe rõ, rồi bỏ chạy như trốn mưa ngoài hiên. Em không phải ít nói nhưng hay thẹn, bẽn lẽn như thời còn đi học bị thầy giáo gọi lên trả bài. Em cứ như thế đó, làm sao anh quên được, dù anh là người Sói nhưng vẫn đầy tính người, cũng biết yêu, biết nhớ, biết buồn, biết thương và thổn thức đấy thôi!
Cứ mỗi lần đến trường em, anh lại muốn lên phòng em, muốn gặp em một tí...Nhưng rồi nhát quá, cứ hồi hộp thế nào ấy. Mà không dám leo lên cầu thang để được gặp em, thật tội nghiệp cho Sói. Rồi ngày lại qua ngày, Anh cứ mải miết nhắn tin cho em, sáng cũng như chiều, chiều cũng như tối, anh cứ mong tiến gần em hơn, đêm nào anh cũng nghĩ về em, sáng nào anh cũng gọi tên em, có ai yêu mà như vậy không…? Thế mà em vẫn chưa biết gì về anh. Nhiều lần anh muốn tâm sự…để em hiểu hơn về người Sói, nhưng em cứ cố tình lẫn tránh, mà nếu có trả lời thì cũng vài câu ngắn ngủi cho qua, rồi thả bom một loạt chấm than !!!!!!!!, chấm hỏi ?????? Không biết vì sợ hay vì lí do gì khác anh không hiểu. Mà cũng đúng thôi, em nỏ biết anh thích em mô, đâu biết anh là người Sói đang cố tình tiến tới gần em. Ôi! mà nếu biết anh là người Sói thật thì sao? Sẽ như thế nào hở em..?
Cũng đã hơn bốn năm rồi Sói chưa có cảm giác yêu là như răng, vì Sói buồn lắm… Buồn nhiều thứ… Phần nửa là vì nhiều công việc chiếm hết thời gian của Sói, nên Sói ít nghĩ đến yêu đương. Trong khi cũng có nhiều cô gái đẹp xinh…tìm đến ngỏ lời với Sói, nhưng Sói vẫn chưa màng nghĩ tới. Thế rồi gặp em! “Một tiếng sét đánh sập thành cổ” anh đã lộ rõ nguyên hình… Không biết em có cảm thông cho hoàn cảnh của Sói không? Có hiểu cho tấm lòng của anh không? Cùng cảnh sống chung rừng núi với nhau, em có dám chia sẻ cùng Sói anh không? Nhiều và nhiều câu hỏi nữa mà Sói không dám nói ra, sợ nói ra sẽ đánh mất em. Ôi! Không…không thể xảy ra như thế đâu. Cầu trời khấn phật xin đừng chia cắt chúng con, thánh thần linh thiêng hãy phù hộ cho 2 con được hòa hợp và thương yêu nhau mãi mãi. Dù có phải xa cách, dù có lạc rừng băng núi, dù hang ổ Nhím em có sập, mưa gió có san bằng, thì Sói anh vẫn yêu em và mang em về trong tổ ấm của anh. Nhím ơi! Không biết nói gì hơn để em thấu hiểu lòng “người Sói”, nên anh viết tặng em bài thơ với tất cả tình cảm của “người Sói” mong em hiểu được phần nào:

                                  DẤU CHẤM THAN !!!!!...


 Em đặt vạn dấu than
Làm anh đêm không ngủ
Em gõ lên dấu hỏi
Mặt anh đầy “nhọ nồi”

Rồi khi em chấm phẩy
Muốn nói lại muốn thôi
Thật tình anh chẳng hiểu
Cái ngày ấy ..qua rồi

Gặp em và thương em
Thích cái nhìn hơi vội
Chưa nói xong bỏ chạy
Thả nụ cười lên môi

Đêm về trong áy náy
Biết là nghĩ đến em
Lửa tim anh đang cháy
Em thử dập tắt xem…?

Rồi ngày lại qua ngày
Anh đắp thêm điểm hẹn
Để những lần ấy ..quen
Không làm em sợ nữa


 Để từ đó cơn mưa
Không còn buồn bất chợt
Gặp em không còn thẹn
Mà trốn lại gần hơn

Để cái nhìn bẻn lẻn
Không đùa giỡn nữa đâu
Tình anh mang tất cả
Trao hết gởi về em

Để mỗi ngày anh gọi
Tên em biết bao lần
Mỗi sáng anh đều nói
Chiều sẽ được gặp em…

Rồi đêm về trào nhớ
Anh mở hình ra xem
Em lại cười mắc cỡ…
Cái lạ đã thành quen

Thế là không chịu nổi
Mỗi lần phải xa em
Chiều lại ra cửa đón
Nỗi nhớ lại thành ...quen !!!

           
       Nỗi nhớ… lại thành quen” Thật tình là khi viết xong bài này, lòng “người Sói” cứ làm sao..? Cứ như hồi hộp chờ đợi một điều gì, có thể sắp mất đi một thứ đáng yêu mà thật quý giá! Rồi lại buồn, chưa biết chia sẻ cùng ai…Vắng mà lạnh, cô đơn trống trải như ở trong rừng, một thứ gì tui tủi (một thân một mình), giống như một đầu tàu chở nặng, ì ạch lù lù đi trong đêm tối mịt mù sương khói..! Nhiều lần muốn gởi cho Nhím em bài thơ này để em hiểu, nhưng lại thôi, định gởi rồi lại không, ngày nào cũng vậy. Cứ nghĩ gởi rồi  …sợ mất! Nếu em chưa hiểu hết anh thì sao? Anh luôn mong muốn có em, anh không thể thiếu vắng em được. Lâu rồi Sói anh chưa có cảm giác đó, một cảm xúc, một tình yêu từ em gái đã đổi thay, chuyển sang một ngày mới... một hương thơm mà em cứ tỏa, làm anh không còn đứng vững, anh lại xiêu vẹo ngã hết về bên em...!
Người sói của em.
Tạm biệt em!
  


Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 16 trong 4 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 
TÌM KIẾM


 Bấm vào đây để xem
LỊCH VẠN NIÊN

 

CÁC BÀI VIẾT TIÊU ĐIỂM

CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT

Thống kê

  • Đang truy cập: 10
  • Hôm nay: 1273
  • Tháng hiện tại: 9151
  • Tổng lượt truy cập: 4440887

Thăm dò ý kiến

Bạn cảm thấy trang web của chúng tôi như thế nào?

Rất Tốt! Cung cấp thông tin hữu ích.

Tốt

Tạm được!

Chưa ổn!