TÂM SỰ VỚI BÀI THƠ: YÊU HOA
Tôi đã đọc bài thơ “YÊU HOA” rất nhiều lần, có ngày đọc đến năm lượt mà vẩn thấy thiếu thiếu một cái gì…Hôm nọ gặp anh Nắng Mai tôi hỏi : sao anh viết bài thơ “yêu hoa” vậy! có gì uẩn khúc trong đó không ? Nắng Mai chỉ cười và bảo: có đấy, một cuộc tình dang dỡ hồi còn là bộ đội mà…Thế thôi ! rồi hai anh em cười khẩy nói sang chuyện khác. Nắng Mai bảo : Phương linh nè, hai đứa mình là dân không chuyên cả…nên hợp lại với nhau, anh viết thơ còn em thì “moi” thơ anh ra nhé ! tôi vui vui cười đáp lại với ánh mắt trìu mến hơn và nói: Không biết em có làm được điều gì không, nếu làm được thì em sẽ làm cho anh vui hơn.
Thế rồi tôi tập viết và tập suy nghĩ theo những vần thơ…
“…Tôi trôi dạt, mọi miền đất nước
Đã từng, ao ước một cành hoa
Một cánh hồng, nhỏ nhoi lấy được
Đem về nhà, tối ngủ không yên…”
Người đàn ông nào cũng luôn ao ước mình có một mối tình vắt vai, không đẹp đi nữa thì cũng có người mà tâm sự lúc vui buồn, trở gió động trời còn có chổ tình cảm mà dựa vào. Họ chỉ mong một người con gái bình thường thôi, giản dị thôi, biết yêu và thương họ, nhất là những người làm việc ở nơi xa xôi hẻo lánh, nơi rừng sâu heo hút, là những người lính xa nhà xa quê.
Do vậy nên thứ tình cảm nào đến với họ, họ đều tôn trọng và nâng niu, đêm về nhớ nhung không ngủ, băn khoăn hồi hộp, thức thỏm mong chờ một ngày mai đến để được nhìn thấy người yêu, hoặc ít ra thì cũng nhận được một lá thư tình…
“…Sáng ra, phun nước, tưới hoa liền
Trưa thăm chừng, búp không còn nở
Lá hoa buồn, ngớ ngẩn vì tôi…
lòng ân hận đa mang tình lỡ !...”
Nhưng cuộc tình không như ta tưởng, trong tình yêu còn có số phận, còn có may rủi. Không biết vì hoàn cảnh hay vì sự tính toán thiệt hơn…mà tình yêu mới chớm đã vội tàn, tàn trong sự nâng niu quí trọng của người con trai. Cánh hoa đã tự khô đi và rụng xuống, những tưởng còn nhặt lên được để cất đi làm kỷ niệm. Nhưng đâu ngờ rằng gió đã mang đi, cánh hoa khô cũng không còn nữa, như tình yêu đã hết thì nó sẻ bay xa và xa mãi chẳng đọng lại chút hương gì…
“.. Để hoa buồn rụng thêm cánh nhớ !
Rồi nâng niu chờ cất vào ly
Chưa kịp thì … gió đã mang đi
Hương hoa khô, giận mình tan vỡ…”
Thế rồi người thiệt vẩn dành phần thiệt, chàng đã buồn và biết trách ai…? Chỉ buồn thôi ! mà nổi nghẹn ngào được dịp tuôn trào ra, nước mắt người con trai cứ nhạt nhòa… ai bảo con trai là không khóc ?
“…Để mình tôi đứng mãi nhớ hoa
Nhìn sót lại vài ba cành lá
Tôi nhặt lên nước mắt chảy òa
Hôn chiếc lá … mà buồn tình chi lạ !...”
Thơ là vậy đó, mỗi người cảm nhận theo một cách và thấy mình giống gì trong đó hơi hơi…!
VT ngày 17/04/2013
Phương Linh cảm ơn và tạm biệt.
Trang W thật đẹp & sinh động. Yêu hoa, xuân nhớ mẹ .....bài nào cũng hay. Nhưng em có góp ý nhỏ là màu nền tối chỉ hợp với chử màu tím, đỏ, nâu, chứ màu xanh lá cây thì chữ không được rõ lắm , nhất là bài bố của em nét nhỏ nên khó đọc 1 chút. Mình phối màu lại được không ? Cám ơn.