(NGÀY THÀNH LẬP QĐNDVN- 22/12)
Nhân dịp kỷ niệm 68 năm, ngày thành lập QĐNDVN (22.12.1944 - 22.12.2012). Ban biên tập trang web: langquyhau.com.vn và độc giả khắp mọi miền đất nước, cùng toàn thể dân làng Quy Hậu chúng ta:Vô cùng biết ơn sự hy sinh anh dũng của các anh hùng liệt sỹ và ghi công cứu nước quên mình của các chiến sỹ, sỹ quan, thương bệnh binh, thuộc Quân đội nhân dân Việt Nam, hiện đang ở làng Quy Hậu nói riêng, cũng như trong cả nước nói chung. Chúng ta vô cùng tri ân và noi gương học tập các anh bộ đội, những người lính Cụ Hồ. Đã không tiếc xương máu, không tiếc tuổi xuân, hiến dâng cho tổ quốc trọn vẹn cả đời mình. Sau khi trở về quê hương, xuất ngũ…Họ vẫn xứng đáng là những người lính gương mẫu trong đời thường. Những người bộ đội Cụ Hồ, không ngại khó khăn, chung tay góp sức xây dựng lại làng xóm quê hương, đóng góp tích cực cho xã hội, làm giàu hơn, đẹp hơn cho đất nước Việt Nam.
Đồng thời cám ơn, vô cùng biết ơn những bà mẹ anh hùng, những gia đình, những người cha người mẹ, đã sinh ra những đứa con ngoan cường anh dũng. Biết chịu đựng khó khăn gian khổ hi sinh, để lên đường ra tiền tuyến bảo vệ tổ quốc.
Qua hai cuộc kháng chiến, chống Pháp và chống Mỹ, làng Quy Hậu anh hùng của chúng ta: Đã đóng góp nhiều công lao vào trang sử vẻ vang của dân tộc Việt Nam gồm có:
- 11 Liệt sỹ người Quy Hậu xa quê
- 25 Liệt sỹ chống Pháp
- 60 Liệt sỹ chống Mỹ
- 07 Gia đình có hai đến ba liệt sỹ
- 09 Bà mẹ anh hùng Việt Nam
Không có lời cảm ơn nào, không có thứ vật chất nào. Đủ giá trị, để đền bù lại những hy sinh mất mát, của người thân và gia đình các liệt sỹ. Chúng ta còn sống và được sinh ra trong thời đại hôm nay, cần ghi nhớ một điều rằng : Những người Lính anh hùng đã chết đi, họ không bao giờ nghĩ: Là sẽ được đền bù…Họ không hề nghĩ rằng: Sẽ có được thứ gì cho mình…Sau khi phải chịu hy sinh, mất mát bản thân . Họ chỉ có một mong ước đơn giản là: “ Cuộc đời mới sẽ được công bằng cho mọi người, cho mọi tầng lớp trong xã hội. Để mọi công dân Việt Nam, được vui tươi bình đẳng, được sống tự do trên mảnh đất tổ tiên nhà mình, trên chính quê hương của cha ông ta để lại ”.
Nhân ngày kỷ niệm hôm nay, chúng ta kính chúc cho những người lính Cụ Hồ, trở về sau hai cuộc chiến tranh khốc liệt. Những người anh, những người chú, những người bác, những người thương binh bệnh binh, những gia đình có công với cách mạng. Được mãi mãi, hưởng trọn mùa xuân mới tươi đẹp hơn, luôn luôn có đủ sức khỏe, sẵn sàng chiến đấu vượt qua mọi trở ngại, khó khăn thử thách trong cuộc sống. Để giành lấy hạnh phúc và thành đạt vẹn toàn, an khang thịnh vượng. Kính chúc cho những người lính còn tại ngũ, trong lực lượng vũ trang QĐNDVN, luôn thật mạnh khỏe, thông minh tài trí và trung thành với tổ quốc với nhân dân, chiến đấu giỏi. Để bảo vệ vững chắc thành quả mà bao đời nay cha ông ta đã dày công vun đắp, tạo dựng .
Vũng tàu ngày: 12.12.2012.
BBT trang web: kính chào thân ái !
CHUYỆN THẬT
VỀ NGƯỜI LÍNH VÀ CÔ GÁI
Thời chiến tranh, năm 1974 có một đôi tình nhân mới quen nhau và yêu nhau ngắn ngủi trong vòng chỉ một tuần. (Ai đã từng ở…Từ cái thời bom đạn, khói lửa đó mới hiểu nổi… )Và hai người đã thắm thiết…Chàng là một người lính, nhập ngũ chưa được tròn năm, nàng là một cô giáo làng xinh đẹp. Chiều nào hai người cũng hẹn nhau lên đồi gió, ngắm hoàng hôn, thả tình yêu trên bãi cỏ lau, trên đồi sim tím. Và rồi quả đồi đã tím ngát hương tình, thơm rộ mùi sim chín…Chứng kiến cho tình yêu đầu đời của hai người. Họ đã yêu nhau và thề thốt: Hết chiến tranh, em cứ đợi, anh sẽ quay về tìm em…! Thế rồi ngày mai anh lính chia tay, bỏ hết tất cả ở lại phía sau, để ra trận và thốt lên một câu nói gở rằng: Nếu lỡ không may, anh chết đi…thì em cố tìm xác anh về chôn trên đồi sim này. Để rồi mỗi lần em nhớ anh, hãy lên đồi sim mà gọi hồn…Anh sẽ về bên em…!
Một chiều hoàng hôn đầy ắp gió trên đỉnh đồi, sắc cầu vồng không chỉ có bảy màu, mà là có đến chín màu…Hai người giàn giụa nước mắt, ôm chặt lấy nhau ngồi khóc, khóc mãi từ chiều cho tới 12 giờ khuya. Rồi họ chia tay, anh lính ra trận, đã không thấy ngày trở về. Được giấy báo tử, cô gái đã cất công đi tìm hài cốt của anh lính, đem về chôn ở đồi sim.
Qua bao năm tháng, cô gái vẫn sống độc thân, không ai hiểu thế nào, mà cứ đến ngày 22/12, cô gái lại lên đồi sim gọi hồn, vì ngày đó cũng là ngày anh lính ra trận (22/12/1974). Tóc bà già (xưa là cô gái) nay đã rụng và bạc gần hết, trắng cả mái đầu xanh mướt, của ngày xưa. Mà không biết anh lính đã về hay chưa..?
GỌI HỒN !
( Gọi anh về, chia sẻ cùng em..!)
Ngày xưa em được gặp anh
Nụ cười, áo lính, màu xanh của trời
Qua bao khói lửa tơi bời
Hôm nay tìm lại, anh nơi núi đồi
Anh là người lính…anh ơi!
Tấm bia mục nát, rụng rơi nửa phần
Đồi sim tím cả chiều xanh
Hoa sim nhắc nhở, tình anh đã về
Em như cô gái chân quê
Cái ngày anh gặp…vụng về nói yêu
Cái thời khói lửa dám liều
Ngắt hoa, bẻ cỏ, tặng chiều hoàng hôn
Cái ngày tím gió trên cồn
Chia tay anh bảo…gọi hồn anh, khi…
Bây giờ em đến là vì
Cái ngày ấy đó…nhớ đi…gọi hồn!
***
Anh ơi! Thác xuống, có khôn!
Em đây, đã đến, chỗ chôn anh rồi
Trời xanh bạc gió bôi vôi
Đỏ dải lụa trắng, anh ôi! Chiều hồng
Ruột cắt từng khúc xé lòng
Gọi anh về với, cầu vồng, tình em
Gọi hồn anh mãi, nên quen
Sao anh không đến, để xem em này
Tóc xanh, rụng bạc…lâu nay
Anh về có thấy, cái ngày ấy không?
Đừng chê em xấu…tình nồng
Đừng cười, em kệ..! Có chồng con mô?
Em sống với những nấm mồ
Cứ thương anh mãi, hóa rồ…dại…điên!
***
Ngoài kia họ sống bằng tiền
Họ đâu có hiểu, nghĩa thiêng liêng gì !
Hòa bình từ dạo anh đi…
Đất hoang chia hết, còn chi là rừng
Ngoài kia họ đã ăn mừng
Nhà cao, cổng lớn, nhiều tầng xây xong
Ngoài kia ai đó động lòng
Xây cho nhà mộ, để không có người…
Ngoài kia ai đó đang cười
Đào lấp nghĩa địa, di dời nghĩa trang
Ngoài kia họ đã sẵn sàng
Cho lòng trắc ẩn, vội vàng leo cao
Ngoài kia trăng chọi với sao
Tranh chức đoạt ghế, tiền vào của ra.
***
Ngoài kia có đồng đội ta
Đói cơm rách áo, mẹ già ai nuôi
Ngoài kia cơm rất nhiều “ruồi”
Miếng ăn vào miệng, nuốt xuôi được nào
Ngoài kia còn lắm gian lao
Cho người lính cũ, được vào nhà thương
Ngoài kia chỉ một con đường
Đông người chật chội, lính "thường" khó đi
Ngoài kia phố nhỏ bởi vì
Ô tô đủ cỡ, nói chi xe “Tàu”…
Ngoài kia vẫn còn nhói đau
Gặp thương binh cũ, chạy mau, khỏi chào
Ngoài kia em vẫn ước ao
Gọi hồn anh xuống, đầy sao lên trời
Linh thiêng anh nói một lời..?
Để em hết khổ…Trọn đời từ bi !
Vũng tàu: 12/12/2012
TG : Nắng Mai
CHIẾN CÔNG NGƯỜI LÍNH !
Nỗi đau chiến tranh…Nỗi đau mất đi xác thịt hàng triệu người lính. Có nỗi đau nào lớn hơn sự hi sinh, mất mát của người thân và gia đình liệt sỹ. Nhưng còn có nỗi đau ray rứt, lớn và lớn hơn nhiều là: Nỗi cô đơn, lạnh lẽo, sự hi sinh…mà không giữ trọn được niềm tin…Nỗi đau mà người sống muốn kể cho người chết nghe. Đến khi người sống về chín suối, kể lại để người lính hiểu thì… “khóc thừa… nỗi đau” Nỗi đau xác thịt không còn là gì…!
PHẢI ĐÁNH !
B.52 “PHÁO ĐÀI BAY”
Lịch sử, của lịch sử !
Sự thật, vẫn hiển nhiên
Sử sách, là chứng cứ
Mạnh, không phải vì tiền!
Trăm “pháo đài” thú dữ
Kéo theo, một bầy điên
Bay gào thét, gầm gừ
Rải xuống đất, đầy “tiền”!
Mặt đất, luôn ẩn hiện
Thứ…! mà không ai hiểu
Đánh bại, bọn thiện chiến
Cũng không mất, nhiều tiền!
Trăm thần sấm, con ma
Chục hạm đội, ở biển
Hàng vạn quân, người lạ
Làm mất, quá nhiều tiền!
Trên không, trận đầu tiên
Gãi ngứa, đuôi Thăng Long
Chọc con rồng, vùng dậy
Lại phải mất, nhiều tiền..!
Tiền, thì vẫn là tiền !
Không thể, mang sức mạnh
Ý chí, của kẻ điên
Đưa vào trong, trận đánh.
Ta mạnh, vì sức dân
Thông minh và tài trí
Dũng cảm, có tinh thần
Của dân tộc, bền bỉ…
Ta mạnh, ở lòng dân
Hy sinh và dũng khí
Bác dặn… lúc ra đi
Không thể nào, quên được.
Ta nhận lời, hẹn ước
Xây dựng, đẹp non sông
Sánh vai, cùng các nước
Tiếp bước, đường cha ông.
Toàn dân, chung một lòng
Đánh tan, giặc tham nhũng
Đánh gục “pháo đài ông”!
Hại dân và bán nước.
Ta thề! không yên được
Khi đất nước, đang cần
Người dân, phải ra trận
Yêu lấy, đất nước mình.
Ngọn cờ, Hồ Chí Minh
Bọn Mỹ, còn phải sợ
Thì mấy thằng “giặc đó..."
Làm gì… ta phải lo…?
Quyết đánh! không đắn đo
Dẹp bỏ tình,“ thân ái ”
Đánh cho lũ sâu bọ
Ôm tiền, xuống quan tài !
***
Nhân kỷ niệm 40 năm Điện Biên Phủ trên không . Cóc ghẻ viết tặng những người anh hùng vì dân, những người con đất Việt, đã anh dũng ngã xuống trên mảnh đất linh thiêng huyền bí Thăng Long.
Để tự hào và biết ơn công lao to lớn đó, những người còn sống chúng ta, xin hứa: Luôn luôn giữ trọn niềm tin yêu với tổ quốc, với non sông đất nước Việt Nam . Thực hiện tốt những lời dạy cũa Bác hồ kính yêu . Và lời dặn dò tâm huyết của Người để lại... trước lúc ra đi.
18/12/2012
TG: Cóc ghẻ !
(còn tiếp)
Mã an toàn:
Ý kiến bạn đọc