Bóng đã xế, chiều còn vương chút nắng
Hoàng hôn tan, nhường chỗ ánh trăng mờ
Sợi tóc bạc lững lờ đu trước mái
Quyển lịch treo sót lại chỉ mấy tờ
Ta ngạc nhiên, vuốt râu tóc bở ngở
Rung rinh buồn, sâu thẳm nở ý thơ
Xấp xỉ già… trẻ lại tuổi… vu vơ
Ngày nhớ em, đêm mơ mờ ú ớ…
Để hoàng hôn, gọi ta về nhắc nhở
Màu thời gian nhuộm bạc tóc từng giờ
Nhưng ta yêu và cứ thích mộng mơ
Em và thơ, vẫn trào trong nhịp thở
Cảm ơn đời, đã cho ta thương nhớ
Yêu một người, mãi mãi gửi vào thơ.
29/11/2014 - NM
Một vài bình luận về bài thơ trên facebook: Làngquyhậu.Nắngmai
Mã an toàn:
Ý kiến bạn đọc