(Viết tặng những người lính ra trận không còn trở về)
Nếu ta biết chết ngày mai
Thì xin ngắm kỉ hình hài hôm nay
Buồn đau, luyến tiếc… mắt cay
Chạy đôn, chạy đáo… chia tay cuộc đời
Gia đình, mẹ, vợ… người ơi !
Bao nhiêu mơ ước…xa rời…mất thôi
Nếu mai là được sống rồi
Đêm nay, ta xuống hầm thôi, trốn nào !
Chiến trường, thích thế được sao ?
Một là chiến đấu xông vào tử sinh
Hai là lột áo chiến binh
Đầu hàng chịu nhục, tự mình xóa tên…
Nếu mà bước nữa tiến lên
Chiến tranh sẽ hết, có nên giật lùi
Với tay sờ thấy niềm vui
Đầu rơi đoán biết… tiến lùi sao đây ?
Ngày mai chiến thắng, đêm nay:
Rưng rưng nước mắt… nuốt ngay vào lòng
Ầm ầm… tiếng thét… xung phong
Ngày sau vợ lính, khóc chồng đưa tang
Biết rằng, sống - chết tức gang
Lại không được chọn, đầu hàng hay thua
Hi sinh đời lính có thừa
Lau khô nước mắt, vẫn chưa… nguôi dần !
Nhớ ơn người lính vì dân
Không tên, ít tuổi, vô danh… nối dài
Hàng ngàn bia mộ… tên ai ?
Nhắc cho người sống, nhớ hoài… chiến tranh !
CS:14/12/014 - NẮNG MAI
Một vài bình luận về bài thơ trên trang thơ: http://www.tho.com.vn/thi-pham/neu-biet-ngay-mai/59970
*Trai khôn tìm vợ chợ đông
Gái khôn tìm chồng ở chốn ba quân*
Khen ai chẳng màng xác thân
Đức tài tôi luyện khi cần có ngay
Làm trai chí khí một mai
Nước non nguy biến đâu ngại xông pha
Yêu sao người lính quê nhà
Dầm sương dãi nắng mới là ...đàn ông.
Thi Ngọc Lan
Lính quê là những đàn ông
Trung thành với nước một lòng với dân
Lâm nguy khi tổ quốc cần
Xung phong cầm súng xả thân chẳng màng
Nhưng mà vẫn nhớ một nàng
Đó là người đẹp Thi Đàn đáng yêu
Vừa qua có người mến liều...
Thôi thì không được xoay chiều sang anh ???
Hì...hì... vui cho có được ngày lành !
Tui ghen rồi nha:
Thích gì cứ phải yêu xa
Ở đây có cả đài hoa lẫn chồi
Cớ chi bỏ mặc mình tôi
Đi tìm người đẹp để rồi bị... bai !
Phương Linh giận rồi đó nghen !!!
Chiến tranh giờ đã qua rồi
Hy sinh gian khổ một thời gian lao
Người đi nằm lại chố nào
Người còn ray rứt cồn cào nỗi đau
Mong rằng mãi mãi về sau
Không còn bom đạn không còn chiến tranh
Những người lính sau chiến tranh
Nhớ về kỷ niệm liệt oanh thuở nào.
Chia sẻ cùng tác giả, chủ nhật an lành nhé bạn.
Đỗ Trung Thụy.
Cảm ơn anh Thụy ghé thăm
Cũng đều là lính từng nằm rừng sâu
Đến vui chia sẻ từng câu
Lấy thơ kết bạn mong cầu bình yên.
Chúc anh thơ phú liền liền
Tuổi già sống khỏe chẳng phiền tới ai.
Chiến tranh xa tít rồi anh
Ai thèm nhớ tới mà anh nhắc hoài
Có ai thao thức đêm dài
Lo dân, lo nước tiêu sài khó khăn?
Có nhà... lại muốn hơn... căn
Có tiền... lại vẫn băn khoăn chưa nhiều
Cơ quan sáng sớm mong chiều
Hẹn nhau quán nhậu cơm niêu đập nồi
Dzô Dzô quên hết sự đời
Lấy đâu ai nhớ một thời chiến tranh
Lấy đâu người biết dân lành
Biết bao người sống bần hàn khó khăn?
Bao nhiêu người chẳng có ăn
Bao nhiêu người chẳng có căn nhà nào
Chung quanh người sống ồn ào
Chẳng ai biết nữa... là...mô... chiến trường!
Xin chia sẻ cùng bài thơ hay nữa của anh.
anhtuyet1960
Đã sinh ra kiếp lính rồi
Thấy đau thấy khổ sao ngồi được yên
Sống nghèo, tốt cũng thấy phiền
Bởi đau lối sống vì tiền ăn tham !
Chúc AT một ngày nghỉ thoải mái hơn, đừng vì rắc rối người khác mà phiền lòng.
BBT phải xem lại khâu sét duyệt bài thơ này. Mình cũng là một người lính, cũng sông pha nhiều trận mạc thời chiến tranh.đã cảm thấy bị xúc phạm với những đồng đội đã hy sinh. Trước giờ ra trận ,người lính không đắn đo ,cân nhắc như trong lời thơ đâu, họ xông lên và hy sinh bình thường lắm,thanh thản lắm. Bởi sự hy sinh là cái mà người lính đã luôn chấp nhận rồi mà
Trong cuộc chiến nếu ai cũng tính toán thiệt hơn, chọn lựa thì ...điều gì sẽ sảy ra
Một bài thơ viết về người lính,về các liệt . Nhưng lại chưa biết gì họ!
Cảm ơn anh Hồ Chỉnh đã góp ý, ai củng biết người lính ai củng là con người thì đều hiểu rằng chiến tranh càng khốc liệt thì người linh càng anh hùng. Nhưng ở đây TG chỉ đặt câu hỏi cho người đọc: Nếu mình ở vào hoàn cảnh đó thì sẽ như thế nào, mình đối diện với sự thật mới hiểu được người lính đã hi sinh... xin lổi anh, có lẻ vì đọc nhanh quá nên anh đã nhầm ý tác giả.
Thân chúc anh mạnh khỏe vui vẻ ngày nào củng vui.
Có điều mình biết là yêu
Nhưng mà không nói được nhiều với anh
Tình yêu cốt ở lòng thành
Có gan nói thẳng lính dành cho nhau.
Nếu biết ngày mai được sống thì ta sẽ làm gì hôm nay ? Biết thế nào ngày mai cũng chết thì ta sẽ ra sao bây giờ? Nếu biết chính xác ngày mai thì ta sẽ nghĩ gì, làm gì đây ? Thật đơn giản với người lính là chẳng cần nghĩ gì nhiều, chỉ biết cầm súng tiến lên dành chiến thắng càng nhanh càng tốt.
Ngày mai chiến thắng, đêm nay:
Rưng rưng nước mắt… nuốt ngay vào lòng
Ầm ầm… tiếng thét… xung phong
Ngày sau vợ lính, khóc chồng đưa tang
Cảm ơn TG đã gợi ý một suy nghĩ mới để thấu hiểu sự hy sinh cao cả của người lính.
Ngày mai chiến thắng, đêm nay:
Rưng rưng nước mắt… nuốt ngay vào lòng
Câu thơ này rất ý nghỉa, vì biết rằng ngày mai sẽ hòa bình...vui mừng mà rưng rưng nước mắt, thở phào nhẹ nhõm dù ngày mai có hi sinh thì cũng ko gì tiếc nuối, bởi đã xác định từ ngày nhập ngũ: chiến đấu là hi sinh. Nhưng người lính ko dám thổ lộ ra ngoài vì sẻ làm ảnh hưởng đến tinh thần chung của bộ đội, cho nên phải "nuốt nước mắt vào trong". Bộ đội chúng tôi là thế đấy.