( Tặng những ai buôn bán động vật quý hiếm )
Em cười ha hả tười tươi
Áo quần mong mỏng, cho người đứng tim
Em xinh biêng biếc cháy tình
Vòng eo, èo ẹo rập rình liếc ai
Anh là cổ ngỗng mình khoai
Bụng phình to rõ, hình hài đầy lông !
Hỏi em có muốn lấy chồng
Anh xin bù cả triệu đồng đô la
Anh khoe có một người cha
Bán động vật quý, cả nhà một phe
Dưới trên lông lá kín che
Làm ăn cứ thế phè phè tiền zô
Em thích…tít mắt nhào vô
Chui vào lông thú ồ… ồ! ấm ghê
Đột nhiên cảnh sát dương lê
Bắt nguyên một ổ… đưa về nhà tu
Nhà tu ở tận trong tù
Em mặc váy mỏng… hu hu khóc chồng !
Chồng nhìn váy ngắn màu hồng
Tại sao lại mỏng mòng mong hở zời ???
26/11/2014 – Nắng Mai
Một vài bình luận về bài thơ trên facebook: làngquyhậu.Nắngmai
Mã an toàn:
Ý kiến bạn đọc