BƯỚC CHÂN MỘC
(Nhân ngày 2/9 viết tặng những người lính
đã hi sinh vì ngày độc lập dân tộc)
Cọc… cọc… tiếng kêu như nhịp búa đóng
Nạng gỗ bịt đầu bằng sắt đã bong
Gõ lên nền đá xi măng nóng bỏng
Gõ vào quá khứ tiếng vang nhói lòng
Bộp, bộp…tai nghe bên chặt bên lỏng
Chân gỗ bong sơn giờ đã cũ mèm
Gõ lên nền đất trong lòng sâu rỗng
Gõ vào quá khứ vọng về tương lai
Chân gỗ trèo leo tiến đến tượng đài
Ngập ngừng bước chậm, hình như ái ngại
Đến bên, ngắm tượng, nắn xoa hình hài…
Khối đá hình như… cong dần nhỏ lại
Anh vội ôm chầm… đứng lặng… im mãi
Giọt lệ lăn tròn thấm ướt mộ ai ?
Nước mắt hòa tan rạn nứt đất lạnh
Nghĩa trang bừng sáng, một vùng màu xanh…
Là màu áo lính, cuộc đời của anh
Tương lai nho nhỏ đã thành quá khứ
Bước chân gỗ mộc vẽ lên một chữ…
70… năm rồi, ta sống thực ư…?
Vài tia nắng sót, từ từ rụng xuống
Rừng chiều loang đỏ, hoàng hôn cầu vồng
Anh thương binh chợt… nghĩ về khát vọng…
Nâng cao chiếc gậy, chỉ vào mênh mông
Bạn ta đang ở… trên cao gió lộng
Nơi cõi thiên đường, giữa chốn hư không
Những linh hồn lính, nụ cười trắng trong
Bạn ta trên đó… họ còn đang sống !
Ngước mặt lên nhìn … ai thấy gì không ?
28/08/2015 - Nắng Mai
Mã an toàn:
Ý kiến bạn đọc