( bộ sưu tập đầy đủ mới nhất )
Quê tui họ nói khó nghe
Đau đầu nói trôốc gáo tre con nì
Cô là o, dì ngoại là dì
Chị thì kêu ả, anh thì gọi eng.
Để dành thì nói để đèng
Chổi chủi thì nói chổi rèng xuốc cươi
Nón rách thì nói lịp cời
Áo rách lại bảo đem phơi toạc dài.
Dây bền thì nói chạc dai
Đi làm thì gọi bay ơi đi mần.
Bùn đất bám bẩn tay chân
Eng ơi! cấy cẵng nữa thân dớp rồi
Yêu nhau ưng chắc nhận lời.
Cấy giôông có nghĩa là đôi vợ chồng.
Giường nằm đều gọi là chơờng.
Gặp mặt mừng rỡ là mơờng cho nhau.
Cha kêu thành “ bọ” mẹ…đau !
Mẹ biến thành mạ, bọ càu nhàu khôông
Ra đồng thì nói đi đôồng
Nghe không rỏ…tưởng...đi đôồng...bụng sôi
Ăn thì đọi - bát soong - nồi
Uống thì nước - nác no rồi nhởi - chơi
Hết việc đan nón chằm tơi
Trồng cây - cơn tốt cho đời thêm vui
Đi làm - mần rọong - ruộng tui
Lắm ròi - ruồi muổi bốc mùi ao quê
Đào giun - trùn lấy đem về
Thả truồng nuôi vịt hề…hề kiếm thêm
Hè về trai - cấy đêm đêm
Nhông nhông ra trôổng - đường thêm rộn ràng
Trai gái cứ dởi bên đàng
Ngồi ôm chắc rứa, đàng hoàng hun - hôn
Quê tui gọi cứ mỏi mồm
Nhưng mà học – họoc rất xôm cả làng
Ai mà thích cứ ghé sang
Dựng chồng gả vợ được đàng sinh sôi
Quê tui mộc mạc rứa thôi…
Nỏ còn khói lữa, hết rồi đạn bom
Tình nghĩa vẫn cứ sắt son
Tình yêu đọng lại, mãi còn rứa tê !
Ghi chú: cươi là sân nhà, dớp là bẩn, “bọ”là thời chiến tranh chống Mỹ
được cộng đồng… phong tặng là quê mùa thiệt thà…, đi đôồng còn gọi là đi ị…, cấy cẵng là cái chân, cấy là con gái, dởi là chơi, tơi là áo mưa bằng lá cây…
SƯU TẦM VÀ GIEO VẦN - THƠ SỮA
Mã an toàn:
Ý kiến bạn đọc