Chiều hoàng hôn lặn xuống
Biển vàng sắc cầu vồng
Gặp em chiều gió lộng
Bên bàn đá viền cong
Chung một băng ghế rộng
Em chỉ tay lóng ngóng
Kìa! anh xem kiến bò
Kiến đen và kiến đỏ
Nổi lo làm thêm lo
Ôi! nó cùng bò tấn…!
Em sợ xích lại gần…
Anh lùi ra đầu ghế
Dành phần nhiều cho em
Xem kìa, kiến đổi hướng
Kiến tướng giơ càng ra…
Anh mỉm cười vui quá
Ra chiêu…thả bàn tay
Kiến bò qua bò lại
Em thấy nó hay hay.
Rồi ngày lại qua ngày
Chiều em ra ghế đá
Thích cái người hôm qua
Kiến bò qua bò lại
Em dí ngón tay theo
Giật mình con kiến đỏ!
Luồn theo tay lên vai
Kiến to hay kiến nhỏ
Nó cố bò vào trong
Thẹn lòng nhát như thỏ
Kệ…khỏi nói cho xong
Nhột…ôi! nó bò xuống
Nhờ anh bắt dùm em
Anh thò tay luống cuống
Đụng cỏ non...kiến thèm
Không xem thì thật uổng…
Con kiến mười ngón truồng!
Cuồng chi anh làm vậy ?
Da vịt… em nổi đầy !
Lông, tóc em dựng dậy
Ngẩng mặt nàng ngất…ngây
Tình dâng hiến tràn đầy
Con to đè con nhỏ
Cứ đỏ luôn một dây
Chàng thả bầy “mười kiến”
Tình…tình…đã thăng thiên..!
TG: LÍNH CỦ (Kiến Đỏ)
(chính sửa: 17/5/2013)
Mã an toàn:
Ý kiến bạn đọc