TẢN MẠN THƠ TÌNH...!
SOI TRANH
Anh bảo là tranh thật
Em bảo là tranh giả
Thế là hai chúng ta
Một nữa giả một nữa thật
Em òa lên bật khóc
Chân thật như trong tranh
Anh tìm ra im lặng
Giữa cuộc tình mong manh.
Cuộc tình ví như một bức tranh, càng xem, càng ngắm nghía, thấy càng đẹp. Nhưng xem kỹ là thấy lỗi, làm sao hoàn hảo để chu toàn. Một bức tranh vốn là hiện thực và có tính thẩm mỹ của tác giả. Dẫu có lỗi ít, lỗi nhiều, thì nó vẫn đẹp theo cách nhìn nhận của mỗi người.
Khi mà ta ngắm bằng một tâm hồn lãng mạn, một sự tưởng tượng thiên về cái đẹp, cái thiện, thì em của ta vẫn là mây trắng:
Em là mây trắng bồng bềnh
Tuổi xuân hé nở đầu ghềnh đầy sương
Trắng tinh tỏa ngát mùi hương
Em như mây khói vấn vương xuân tình.
Từ bức tranh ta nhìn vào hiện tại, để thấu hiểu quá khứ. Ai cũng có một quá khứ bình thường hay tốt đẹp, đều đầy kỹ niệm đáng nhớ. Một thời trai trẻ, một thời con gái, những ước mơ cá tính, những dự định tương lai mộc mạc, những cuộc hẹn hò đầu tiên vụng về.
Rồi tự nhiên như duyên số trời định ta lại gặp em, cái thời trăng khuyết vẫn chưa tròn. Em còn chưa biết cười duyên, chưa hề làm dáng và lại hay nũng nịu bên mẹ đi chợ về. Em đúng là chân quê, cái nét hồn nhiên và sơ khai đó vẫn giữ nguyên, như vườn rau, gốc ổi, cây khế, cây cau. Bởi vậy búp cau vẫn là em.
Em ra đi lòng anh xiêu vẹo
Gửi theo em một gói tình nghèo
Bước chân em anh cứ dõi theo
Một nỗi lòng bám đeo vời vợi
Em có biết quả “đu đủ” ơi!
Khi trái chín không cần mời gọi
Rung nhẹ cành gió đã mang đi.
Khi quả đu đủ chín, không hái thì nó cũng rụng thôi, làm sao để giữ cho nó còn xanh và xanh tươi mãi. “Đu đủ chín” nó là một kết quả không may của đôi tình nhân. Là một nỗi buồn day dứt mà gió có mang đi cũng không mang đi hết, bão có thổi bay cũng không thổi sạch được nỗi đau. Hai người soi tranh để làm gì, chấp nhặt tì vết nhỏ to hay vì ham muốn nhất thời, khát vọng cái tôi mơ hồ… tôi sẽ làm được… đạt được…Tôi là tôi… không thể thua kém ai. Rồi sẽ thấy “quả đu đủ” chứng minh.
Khi đứng trên ngọn núi tôi không thấy ở đâu cao hơn cả, tôi chỉ thấy tôi cao hơn, nên tôi luôn mơ ước sẽ chinh phục được ngọn núi khác. Nhưng trên đỉnh núi cao thì rất nhiều sương mù, làm sao nhìn bằng mắt thường mà thấy được: ngọn núi nào cao hơn? Cứ xuống núi đi thì sẽ thấy, núi ở trước mặt là ngọn núi cao nhất mà ta không thể vượt qua được.Tình yêu thật sự là cái gì? Chắc chắn nhiều thứ không bình thường mà ta chưa hiểu được, càng khám phá thì càng thấy mới hơn. Có điều mới thì vui, có điều mới lại làm ta buồn và đau khổ. Ví như hai người đừng soi tranh, thì đâu xảy ra chuyện gì… Em bảo bức tranh này là giả và em nghĩ mọi điều xung quanh anh đều là giả, kể cả những ý nghĩ, hành động của anh cũng là giả. Không soi thì không thấy, mà soi rồi thấy rồi, hóa ra thiệt hại khôn lường..! Nhưng có ai biết đâu rằng: bức tranh đó là bức tranh thật, được chụp từ một người thật, một cảnh thật. “Chết cũng cứ cãi” mà cãi cũng chẳng được với em, khi mà nước mắt đã giàn giụa, ướt đẫm cả bộ ngực tức tưởi phập phồng, hờn ghen và giận dữ.
Chia tay rồi, xa cách rồi, cứ tưởng như mới ngày hôm qua, cứ tưởng như mới đây thôi! Mới bắt, mới nắm… thế mà:
“ Sao anh lại ngõ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Để bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng không tròn”
Ra đi tay nắm không tròn, gối đêm ấp ủ mỏi mòn canh thu. Ai đã lòn vào đêm mơ, đã chui vào nỗi cô đơn buồn thương, khóc thầm, giận dữ, giận chính cái bản thân mình, tại sao mình lại như thế ? Một quyết định sai lầm chăng? Sao không sống như đã từng yêu, từng thương?
Chờ đợi mãi mới nhìn được một đêm trăng tròn, sau tròn thì lại khuyết thôi. Bởi trăng là thế, tình yêu cũng là thế. Khi còn nghĩ về nhau, còn thương nhau và bỏ qua cho nhau những sai sót, thì tình yêu nào mà chẳng tròn. Hãy giàu tình yêu thương và lãng mạn, biết yêu những gì sau đó: sau cái tật xấu, cái thói quen vụng về, sau những câu nói khó nghe, sau những gì thiếu hiểu biết…v.v và …
Em đi xa để anh phải mong chờ như: “ Biển đợi hoàng hôn”. Kỷ niệm non nớt thời xa ấy, ngày quê ấy cứ lởn vởn mãi, cũ xưa mà như mới. Em biết không anh vẫn đợi em về, dù trăng tròn hay trăng khuyết, anh vẫn cứ yêu em, dù em có bay xa đến đâu. Dù bảy sắc cầu vồng có cao có lớn, có xinh có đẹp và cả những lúc không còn cái sắc ấy nữa. Anh vẫn yêu vẫn đợi chờ em cho đến bạc đầu, như biển đợi hoàng hôn:
BIỂN ĐỢI HOÀNG HÔN
Biển trộm nhìn hoàng hôn
Vương tình anh sợi nhớ
Lọt hết vào trong hồn
Biển nôn nao nhịp thở
Hoàng hôn em bở ngở
Làm biển nóng cả lòng
Sắc cầu vòng đỏ chín
Cuộn thả giữa mênh mông
Biển thì xa quá rộng
Hoàng hôn cứ trốn tìm
Làm sao biển gặp được
Níu cơn bão lặng im
Cầu vồng tìm xuống biển
Như ánh nắng cuối đông
Biển thì luôn đợi sẵn
Bạc đầu nỗi nhớ mong.
Tặng cho nhiều em gái !
Mã an toàn:
Ý kiến bạn đọc