ĐĂNG NHẬP THÀNH VIÊN

BÀI VIẾT HAY

Động Phong Nha Kẻ Bàng

Hang Sơn Đoòng muôn màu











Tản mạn thơ tình

Đăng lúc: Thứ hai - 07/01/2013 20:08 - Người đăng bài viết: nguoiquyhau

TẢN MẠN THƠ TÌNH...!

 

 

SOI TRANH

  

Anh bảo là tranh thật

Em bảo là tranh giả

Thế là hai chúng ta

Một nữa giả một nữa thật

Em òa lên bật khóc

Chân thật như trong tranh

Anh tìm ra im lặng

Giữa cuộc tình mong manh.

 

dsc00151

         Cuộc tình ví như một bức tranh, càng xem, càng ngắm nghía, thấy càng đẹp. Nhưng xem kỹ là thấy lỗi, làm sao hoàn hảo để chu toàn. Một bức tranh vốn là hiện thực và có tính thẩm mỹ của tác giả. Dẫu có lỗi ít, lỗi nhiều, thì nó vẫn đẹp theo cách nhìn nhận của mỗi người.

         Khi mà ta ngắm bằng một tâm hồn lãng mạn, một sự tưởng tượng thiên về cái đẹp, cái thiện, thì em của ta vẫn là mây trắng:

            Em là mây trắng bồng bềnh

            Tuổi xuân hé nở đầu ghềnh đầy sương

            Trắng tinh tỏa ngát mùi hương

                        Em như mây khói vấn vương xuân tình.

      Từ bức tranh ta nhìn vào hiện tại, để thấu hiểu quá khứ. Ai cũng có một quá khứ bình thường hay tốt đẹp, đều đầy kỹ niệm đáng nhớ. Một thời trai trẻ, một thời con gái, những ước mơ cá tính, những dự định tương lai mộc mạc, những cuộc hẹn hò đầu tiên vụng về.

     Rồi tự nhiên như duyên số trời định ta lại gặp em, cái thời trăng khuyết vẫn chưa tròn. Em còn chưa biết cười duyên, chưa hề làm dáng và lại hay nũng nịu bên mẹ đi chợ về. Em đúng là chân quê, cái nét hồn nhiên và sơ khai đó vẫn giữ nguyên, như vườn rau, gốc ổi, cây khế, cây cau. Bởi vậy búp cau vẫn là em.

BÚP CAU NON
Em như một búp cau non
Quả vừa mới nhú vẫn chưa tròn
Hoa bung trái nở, nhũ còn thắm xanh

Sương đêm sót ngọc long lanh
Quyện hương thơm mát, mát ngọt lành
Đọng hạt trong trắng, hiền lành thích ghê

Em đến từ một góc quê
Xum xuê, trắng nỏn…nỏn vụng về
Mang xuân mười sáu, ước thề niềm vui…

Ơn trời se thắm duyên tui
Kéo xuân phủ lại, ủ ngọt bùi
Mọc lên mầm mới…đẩy lùi xót xa

Em đến thổi mưa đi qua
Xua tan bão táp…với phong ba
Đem về nắng ấm, làm quà mùa thu

Xóa luôn ý định… đi tu
Trời thương vén lớp, lớp sương mù
Để trầu cau lại mộng du…với người !

 

 
Tình yêu như vẫn còn non nớt, trinh nguyên. Cái sắc thắm, cái chân quê làm ta cảm giác như thả hồn say đắm, vào trong hương vị ngọt ngào của búp non mùi tóc hoa cau. Hương thơm nó cứ quanh quẩn đâu đây, sờ thấy, cảm nhận được. Nhưng khi đưa tay bắt lấy, nắm lấy, thì nó vội tan biến vào không gian tĩnh lặng vô hình.Có ai ngờ em bỏ tôi ra đi, chỉ vì phải ngắm bức tranh, chỉ vì không biết nó thật hay giả. Thật trớ trêu để lòng xiêu vẹo, dở khóc, dở cười, khi để lỡ “quả đu đủ” chín rụng rơi:

             Em ra đi lòng anh xiêu vẹo

            Gửi theo em một gói tình nghèo

            Bước chân em anh cứ dõi theo

            Một nỗi lòng bám đeo vời vợi

            Em có biết quả “đu đủ” ơi!

            Khi trái chín không cần mời gọi

            Rung nhẹ cành gió đã mang đi.

          Khi quả đu đủ chín, không hái thì nó cũng rụng thôi, làm sao để giữ cho nó còn xanh và xanh tươi mãi. “Đu đủ chín” nó là một kết quả không may của đôi tình nhân. Là một nỗi buồn day dứt mà gió có mang đi cũng không mang đi hết, bão có thổi bay cũng không thổi sạch được nỗi đau. Hai người soi tranh để làm gì, chấp nhặt tì vết nhỏ to hay vì ham muốn nhất thời, khát vọng cái tôi mơ hồ… tôi sẽ làm được… đạt được…Tôi là tôi… không thể thua kém ai. Rồi sẽ thấy “quả đu đủ” chứng minh.

     Khi đứng trên ngọn núi tôi không thấy ở đâu cao hơn cả, tôi chỉ thấy tôi cao hơn, nên tôi luôn mơ ước sẽ chinh phục được ngọn núi khác. Nhưng trên đỉnh núi cao thì rất nhiều sương mù, làm sao nhìn bằng mắt thường mà thấy được: ngọn núi nào cao hơn? Cứ xuống núi đi thì sẽ thấy, núi ở trước mặt là ngọn núi cao nhất mà ta không thể vượt qua được.

     Tình yêu thật sự là cái gì? Chắc chắn nhiều thứ không bình thường mà ta chưa hiểu được, càng khám phá thì càng thấy mới hơn. Có điều mới thì vui, có điều mới lại làm ta buồn và đau khổ. Ví như hai người đừng soi tranh, thì đâu xảy ra chuyện gì… Em bảo bức tranh này là giả và em nghĩ mọi điều xung quanh anh đều là giả, kể cả những ý nghĩ, hành động của anh cũng là giả. Không soi thì không thấy, mà soi rồi thấy rồi, hóa ra thiệt hại khôn lường..! Nhưng có ai biết đâu rằng: bức tranh đó là bức tranh thật, được chụp từ một người thật, một cảnh thật. “Chết cũng cứ cãi” mà cãi cũng chẳng được với em, khi mà nước mắt đã giàn giụa, ướt đẫm cả bộ ngực tức tưởi phập phồng, hờn ghen và giận dữ.

        Chia tay rồi, xa cách rồi,  cứ tưởng như mới ngày hôm qua, cứ tưởng như mới đây thôi! Mới bắt, mới nắm… thế mà:

 

“ Sao anh lại ngõ lời

Vào một đêm trăng khuyết

Để bây giờ thầm tiếc

Một vầng trăng không tròn”

          Ra đi tay nắm không tròn, gối đêm ấp ủ mỏi mòn canh thu. Ai đã lòn vào đêm mơ, đã chui vào nỗi cô đơn buồn thương, khóc thầm, giận dữ, giận chính cái bản thân mình,  tại sao mình lại như thế ? Một quyết định sai lầm chăng? Sao không sống như đã từng yêu, từng thương?

         Chờ đợi mãi mới nhìn được một đêm trăng tròn, sau tròn thì lại khuyết thôi. Bởi trăng là thế, tình yêu cũng là thế. Khi còn nghĩ về nhau, còn thương nhau và bỏ qua cho nhau những sai sót, thì tình yêu nào mà chẳng tròn. Hãy giàu tình yêu thương và lãng mạn, biết yêu những gì sau đó: sau cái tật xấu, cái thói quen vụng về, sau những câu nói khó nghe, sau những gì thiếu hiểu biết…v.v và …

          Em đi xa để anh phải mong chờ như: “ Biển đợi hoàng hôn”. Kỷ niệm non nớt thời xa ấy, ngày quê ấy cứ lởn vởn mãi, cũ xưa mà như mới. Em biết không anh vẫn đợi em về, dù trăng tròn hay trăng khuyết, anh vẫn cứ yêu em, dù em có bay xa đến đâu. Dù bảy sắc cầu vồng có cao có lớn, có xinh có đẹp và cả những lúc không còn cái sắc ấy nữa. Anh vẫn yêu vẫn đợi chờ  em cho đến bạc đầu, như biển đợi hoàng hôn:    
                                                       

BIỂN ĐỢI HOÀNG HÔN
Biển trộm nhìn hoàng hôn
Vương tình anh sợi nhớ
Lọt hết vào trong hồn
Biển nôn nao nhịp thở

Hoàng hôn em bở ngở
Làm biển nóng cả lòng
Sắc cầu vòng đỏ chín
Cuộn thả giữa mênh mông

Biển thì xa quá rộng
Hoàng hôn cứ trốn tìm
Làm sao biển gặp được
Níu cơn bão lặng im

Cầu vồng tìm xuống biển
Như ánh nắng cuối đông
Biển thì luôn đợi sẵn
Bạc đầu nỗi nhớ mong.

cau vog

                                       Tặng cho nhiều em gái !
Từ khóa:

tản mạn

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 15 trong 3 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 
TÌM KIẾM


 Bấm vào đây để xem
LỊCH VẠN NIÊN

 

CÁC BÀI VIẾT TIÊU ĐIỂM

CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT

Thống kê

  • Đang truy cập: 2
  • Hôm nay: 990
  • Tháng hiện tại: 9344
  • Tổng lượt truy cập: 4208682

Thăm dò ý kiến

Bạn cảm thấy trang web của chúng tôi như thế nào?

Rất Tốt! Cung cấp thông tin hữu ích.

Tốt

Tạm được!

Chưa ổn!