không có người mẹ nào là ko thương con, yêu con . mất mát quá lớn, nhưng mẹ đả được bù đắp gì chưa ?
hỏi cuộc đời này, hỏi những người đang sống ở trên mảnh đất mà con mẹ đả hy sinh để cứu lấy,họ đả làm được gì chưa??????
không có người mẹ nào là ko thương con, yêu con . mất mát quá lớn, nhưng mẹ đả được bù đắp gì chưa ?
hỏi cuộc đời này, hỏi những người đang sống ở trên mảnh đất mà con mẹ đả hy sinh để cứu lấy,họ đả làm được gì chưa??????
Người sống mà đã chết
Viết tặng “Anh thương binh xấu số”!
( bài được đăng trên thi đàn thơ Việt Nam -
đến 23/04/2013 có 447 lượt người đọc)
Có một người không ai tin được
Từ rừng sâu bò lết trở về
Họ còn sống mà như đã chết
Nửa thân mình bầm tím tái tê
Giấy báo tử đưa tới tận quê
Tên anh đã trở về âm phủ !
Nhang thắp rồi cháy đủ bàn thờ
Trở về nhà nhưng không phải chủ
Qua chiến tranh, nỗi đau lãnh đủ…
Không phải đạn chẳng thể bom mìn
Mà là người của một chính phủ
Đã làm mất hết cả lòng tin…
Bao nhiêu năm đất nước hòa bình
Anh vẫn mang một đôi chân cụt
Nửa người lính, “không phải thương binh”
“Chết” trở về mong chờ từng phút
Mong một ngày “chết hụt” có tên
Mong một lần đứng lên bỏ phiếu
Mong tự do phát biểu ý mình
Mong nhục vinh, mọi người đều hiểu
Rồi cái ngày nghĩa tình còn thiếu
Giấy thương binh chưa kịp tới nhà
Đôi chân anh đã khiêng “lên kiệu”
Vào bệnh viện, liệu có đường ra..?
Bán cả đất và bán cả nhà
Bán những gì có trên gia phả
Để lại tình đồng đội với ta
Để lại đời…một đôi chân giả..?
Bình luận của độc giã Phương Linh:
Đôi điều suy nghĩ về bài thơ: “Người sống mà đã chết”!
Tôi thấy trang thơ tuần này hay hơn so với những tuần trước, có lẻ BBT chọn kỷ hơn, đăng ít bài nên có chất lượng thơ hay. Và một điều nữa tôi muốn nói, nếu ai cũng viết thơ về người lính và bình luận nhiều nữa, thì chắc mọi suy nghĩ về người lính thời chiến tranh sẻ khác đi, tốt hơn nhiều…Chúng ta hãy ghi nhớ và trân trọng quá khứ. Đừng nói vu vơ nhiều quá thì thơ sẽ nhạt đi, sẻ không còn khán giả yêu mến thơ nữa. Nhân đây tôi muốn nói đôi điều về bài thơ người lính của Nắng Mai .
Mọi người đều biết chiến tranh đã qua lâu rồi, sự khóc liệt không còn nữa, nhưng nổi đau của những người lính thì không thể mất đi. Họ vẫn cố chịu đựng hy sinh gian khổ cho riêng mình, họ giành lấy phần thiệt thòi mà có đòi hỏi gì đâu?
“…Mong một ngày “chết hụt” có tên
Mong một lần đứng lên bỏ phiếu
Mong tự do phát biểu ý mình
Mong nhục vinh, mọi người đều hiểu…”
Những người lính họ đã không nghỉ gì nhiều về quyền lợi bản thân, mà chỉ nghỉ đến tình cảm thiêng liêng, nghĩa tình đồng đội, nghĩ đến đất nước, nghĩ đến dân tộc. Họ là những người anh hùng, những người lính Cụ Hồ thật đáng khâm phục và trân trọng.
“…Bán cả đất và bán cả nhà
Bán những gì có trên gia phả
Để lại tình đồng đội với ta
Để lại đời…một đôi chân giả..? ”
Khi họ ra đi không có gì…khi họ quay về với lá cờ đỏ sao vàng, bọc kín nằm trên tay đồng đội của mình. Còn may mắn hơn thì được vài phần nguyên vẹn về với quê hương.
Anh ra đi thế ngẫng cao đầu
Anh trở về còn có gì đâu…???
Cảm ơn mọi người đả nghe và cho Phương Linh tâm sự.
PHƯƠNG LINH
Lính yêu
( bài thơ dẫn đầu nhiều người đọc trong tuần
đăng trên thi đàn thơ Việt Nam -
đến 23/04/2013 có 769 lượt người đọc)
Anh chỉ có, một tình yêu rất thật
Trao cho em kèm với nữa trái tim
Đó là tình ! một cuộc tình thứ nhất
Mà anh cố đi giành giật kiếm tìm
Sao không nói..? em cứ mãi lặng im
Em không nhận, thì coi như đã mất
Tình cho không dễ quá lại bất ngờ ?
Hay tim em, giờ ngăn kia...đầy chật
Làm anh tìm...lật nữa vòng trái đất
Mới gặp em rồi lận đận đợi chờ
Tình lính cho, sao làm ngơ không nhận
Lính đã trao có ân hận bao giờ ?
Sao không nhận..? để tim anh tan vỡ
Mang nổi sầu, chôn nơi bến cô đơn
Chôn càng sâu, tình càng mau mọc rễ
Đâm lên chồi...thương nhớ, lá tủi hờn.
Bình luận của độc giã Phương Linh:
CẢM XÚC QUA BÀI THƠ “LÍNH YÊU”
Tôi không hiểu biết gì nhiều, về cuộc sống của người lính, mà chỉ nghe anh Nắng Mai kể lại, nên tôi có mấy lời bàn và suy nghĩ về cuộc đời người lính như sau:
Người lính có một hoàn cảnh rất đặc biệt, họ sống xa nhà xa quê hương, mà “khác thường” đó là xa chị em phụ nữ. Một cuộc sống đã khắc nghiệt lại khó khăn và cô đơn nơi rừng sâu, xa xôi nơi hải đảo. Thứ gì họ cũng thiếu, mà vẫn chịu đựng được, một sự mất mát khá lớn. Nhưng có một thứ mà họ phải buồn phải khổ đau và thất vọng, đó là tình cảm và tình yêu. Một thứ tình cảm thiêng liêng nhất thì họ không được đối xử công bằng.
Ai nói họ không đẹp trai, ai bảo họ không có tài, ai nghĩ họ không giàu tình cảm, ai nghi ngờ họ không làm tốt trách nhiệm một người yêu, một người chồng v.v.v. Họ làm được tất cả, không có gì mà người lính không làm được, chỉ riêng một điều: đó là làm ra nhiều tiền và địa vị cao.
Có ai hiểu cho họ không…họ đã dám hy sinh thân mình để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ cuộc sống yên lành cho chúng ta. Thế thì chúng ta phải nghĩ gì…??? Đừng làm con tim họ phải đau thêm nữa, với cùng một nỗi đau, nhưng ở người lính họ đau hơn ta nhiều…
“Sao không nhận..? để tim anh tan vỡ
Mang nỗi sầu, chôn nơi bến cô đơn
Chôn càng sâu, tình càng mau mọc rễ
Đâm lên chồi…thương nhớ, lá tủi hờn.”
Phương Linh cảm ơn và thân chào !
Mã an toàn:
ĐÔI VẦN HỌA LẠI
Thơ bạn thật như đếm
Mà xao xuyến lòng người
Chiến tranh nay đã qua rồi
Vần thơ để lại bồi hồi thiết tha
Thời kỳ mới mở ra
Đời trăm hoa đua nở
Nhưng đừng quên hoa lửa
Thắm đỏ mỗi nấm mồ
Và đừng quên bao người
Mang trên mình thương tích
Là dấu ấn chiến tranh
Đôi vần họa lại thơ anh
Nhân ngày kỷ niệm chúc anh trẻ hoài!