QUÊN VÀ NHỚ
Đã bao lần, em cố đánh thức anh
Nhưng “ngái ngủ” để chân trần đạp đất
Anh không dậy vẫn nằm lỳ ở đó
Làm em buồn còn có dịp…nào đâu ?
Thuở ngày xưa, không buồn cũng không giận
Anh luôn cười và miệng nói yêu em
Xa em rồi…anh khó mà gặp lại
Sao anh vẫn ngủ mãi cứ ngủ hoài…
Nắng đã tắt, ánh lửa đêm bùng cháy
Gió heo mây rải trắng cánh hoa đào
Áo len đẹp anh tặng chưa hề mặc
Sợ phai màu nổi nhớ ngày cho hoa…
Rồi lệ rơi, vơi đầy bay thành khói
Anh có nhìn hay vẫn ngủ lặng im
Em bỏ đi muốn quay đầu ngoái lại
Nhưng sợ rằng điềm gỡ muốn đến tìm
Rồi cứ thế…một mình em bước thẳng
Sau hoàng hôn…lẩn khuất ánh trăng tà
Không ngoái lại, không gặp nhau lần nữa
Không quên nhau…không nhớ…giữa chúng ta !
17/07/013- NẮNG MAI
Ý kiến bạn đọc