CHIẾN CÔNG NGƯỜI LÍNH !
Anh ra trận và chết đi
Nằm trên quả bom, còn gì xác thịt
Nổ lên bầu trời ngàn mảnh…
Tan ra đọng lại, bay thành mây khói
Anh đi không cần đòi hỏi
Cái chết nhẹ qua, không nói thành lời
Không phân vân, không tư lợi
Không kịp chút buồn, gợn sóng trên môi
Anh nằm xuống, giữa núi đồi…
Với rừng xanh, chất tràn đầy bia mộ
Ngôi nhà nối mãi, thành lô…!
“Doanh trại” thẳng hàng, đánh số…đầy sao
Ngôi nhà lính, rãnh chiến hào
Có vài tấc đất, thế nào cũng xong !
Đêm sương, rơi xuống buốt lòng
Ngôi nhà lạnh lẽo, lại không có gì…?
Đêm buồn gió rít sầu bi
Rừng đen sâu thẳm nói chi nên lời
Một đời đói rét người...ơi !
Có ai nghĩ đến, thăm nơi gió ngàn
Thắp cho hơi ấm nén nhang
Bát cơm quả trứng, nhẹ nhàng…ấy thôi
Cành hoa, nải chuối, được rồi
Đâu cần làm cỗ, mâm xôi to đầy
Thay cơm bằng…lá cỏ cây
Lính quen khổ cực, nằm đây rồi mà
Đồng đội ở giữa chúng ta
Để không hương khói thiệt là bất an ?
Xác thịt, chôn ở thế gian…
Mà hồn hiu quạnh, giữa ngàn trùng xa
Bao giờ người…mới nhận ra ?
Chiến công người lính, đâm hoa xanh chồi !
Để hồn liệt sỷ đơn côi
Về quê ăn tết, đến nơi cõi trần
Nếm mùi, thơm bánh chưng xanh
Sờ tay, bắt lấy…bẻ cành đào xuân
Làm quà tặng cho người thân
Để bù đắp lại…tuổi xanh chưa tròn…
Để tình nghĩa vẫn sắt son
Đợi chờ nhau mãi…xóa mòn tháng năm
Chờ nhau, chờ đến hàng trăm…
Hẹn nhau chín suối, được nằm bên nhau
Thổn thức lại phần khổ đau
Niềm tin…đả bị nhạt màu…trần gian.
***
Nỗi đau chiến tranh…Nỗi đau mất đi xác thịt hàng triệu người lính. Có nỗi đau nào lớn hơn sự hi sinh, mất mát của người thân và gia đình liệt sỹ. Nhưng còn có nỗi đau ray rứt, lớn và lớn hơn nhiều là: Nỗi cô đơn, lạnh lẽo, sự hi sinh…mà không giữ trọn được niềm tin…Nỗi đau mà người sống muốn kể cho người chết nghe. Đến khi người sống về chín suối, kể lại để người lính hiểu thì… “khóc thừa… nỗi đau” Nỗi đau xác thịt không còn là gì…!!! 2013- THƠ SỮA
Ý kiến bạn đọc