Vắng Anh

     


VẮNG ANH
Cái ngày em thiếu vắng anh
Một mình, cô đơn bên chiếc gối
Nếu mùa đông đến nhanh, thì là tội lỗi
Vì anh…đã bỏ em đi xa lắm rồi
 
Thế là buông tay…
Thèm chút hơi ấm
Thế là tự rơi…
Xuống chiếc giường…một mình quá rộng
 
Đưa tay sờ…
Chạm đến mênh mông
Gác chân lên…
Khoảng không trống rỗng…nhột lòng, em run !
 
Tình đói muốn hun…
Vật vả hóa khùng !
Òa lên, bật khóc nức nở, nghĩ mông lung…
Nửa tỉnh nửa mơ, rùng mình than thở
 
Anh ơi! có nhớ…
Kỷ niệm tuổi thơ
Tình em dịu ngọt
Những điều không ngờ…cho đến bây giờ…em vẫn yêu anh

19/07/013 – THƠ SỮA