Thơ mới: VẮNG ANH


 

VẮNG ANH

Ngày buồn khô lệ, nứt bờ môi

Đau khổ mình em ôm chiếc gối
Sao anh ác thế… gây lầm lỗi
Lại dám bỏ em, đi mất rồi

Rét cóng đông về, lạnh thế thôi 
Đơn côi thèm chút... hơi nồng ấm
Cắn nệm cấu chăn, môi tím thâm
Sương mi ướt đẩm quanh giường rộng

Mệt mỏi sờ tay, vào khoảng không
Căn gác vắng người nên trống rỗng
Mình em chột dạ lòng mong ngóng
Vườn cây hoa mắt… bóng côn trùng

Em òa… hét lớn, cánh hoa rung
Tan nát giức mơ, chùng nhịp thở
Nhìn vườn hoa ấy… còn hoang sơ 
Sao anh không đến vì hoa nở

Búp non đang nhú, đầy chồi tơ
Tình em trong trắng luôn nhung nhớ 
Anh ơi đừng giận và đừng sợ…
Về với yêu thương… em đợi chờ.

 

CS: 18/10/2015 - Nắng Mai