Thơ mới: Lưỡi cười... răng!


 
LƯỠI CƯỜI… RĂNG !
Răng bảo lưỡi: “Sao mày lười thế…”
Suốt ngày nằm ngọ nguậy trong kia
Sợ nấp sau hàng rào ấy kìa !
Sao không ra cùng tao cày xới.

Lưỡi bảo là: “tao cứ nằm chơi” !
Mày đưa vào thì tao nhấm nháp
Thắc mắc gì… lên hỏi ông trời
Số còng lưng cả đời răng nhé !

Răng buồn khóc nghiến chặt đóng lại
Lưỡi kêu to: “Mở gió cho tao…”
Răng cho mày đói meo một bữa
Hết tật…lười uốn ẹo ba hoa

Nhưng trời sinh…tạo ra như thế
Mày đứng ngoài tao nằm ở trong
Mày nhai đễu…tao đau cổ họng
Xương găm vào…mày có biết không ???

À ra thế…! mới sợ phụ lòng
Không có răng thì mày chẳng sống
Lưỡi cười to… khua gió đại phong…
Thế thằng nào rụng hàm răng trống !!!

Lưỡi mềm dẻo, bẽo mép sống lâu
Còn mày cứng, đầu như cục đá
Sống ngay thẳng nhai hết cho qua
Thế hóa ra thật thà chết trước…???

 
14/07/013- THƠ SỮA