Thơ mới: Chuyện tình con kiến

Chuyện tình CON KIẾN

Sau cơn mưa biển lặng sóng
Lấp lánh vàng sắc cầu vồng
Chiều hoàng hôn chín mồng mộng
Chân trời uốn vặn hình cong

Chàng lượn vòng, thích đi bộ
Trên ghế đá…nghe một cô
La bầy kiến đang bể tổ
Trai anh hùng, liền nhảy vô

Ghét cái đồ…theo như kiến
Nàng hàm ý nói rất hiền
Mặt giả ngơ nhìn ra biển
Rồi thỏ thẻ… đừng làm phiền

Chàng hiền khô đuổi kiến về
Nàng kéo váy lùi đầu ghế
Đôi chân nàng… khoe đẹp thế
Con kiến vàng đã mân mê

Chàng ngô ngê, sờ kiến ngay
Mắt kiến lồi, chơm chớp nháy
Kiến cào ngực nở ý hay
Rồi dang chân kiến nhún nhảy

Nàng bật cười, vỗ bốp …tay !
Chàng đang say… người giựt nảy
Lửa tình yêu bắt đầu… cháy
Chàng mất ngủ đã mấy ngày

Chiều lại ra ngay ghế đá
Tủm tỉm cười, nhớ hôm qua
Tia sét tình, làm gục ngã…
Em đã ngồi… và nhận hoa

Kiến bò qua xoay bò lại
Em nghịch mãi dí tay theo
Bỗng giật mình con kiến béo
Giương mắt lồi… nó nheo nheo

Rồi uốn mình trèo qua vai
Leo lên cổ không ngần ngại
Bò vào trong như hoang dại
Ngây ngô nhìn… chốn thiên thai

Kiến trượt dốc hoài chui xuống
Em cầu cứu, nó không buông
Giúp em mau, xử tình huống
Nhanh lên anh, nó ở truồng

Tay anh run, cuồng chi vậy
Con kiến lạc… ở chỗ nầy
Chàng ngốc ơi, trượt rồi đấy
Thẹn mỉm cười… em ngất…đây…

Giấc mơ tràn… đầy cảnh tiên
Chàng nai tơ ù ờ tiến
Mười ngón tay… “xin của kiến”
Đưa cuộc tình tới thôi miên !

CS:08/08/2015- Nắng Mai 

http://www.tho.com.vn/thi-pham/chuyen-tinh-con-kien/82345