Thơ: Xuân chiều

                XUÂN CHIỀU
    Mặt trời, cứ chảy mãi qua đời
    Mưa bào mòn, tuổi thơ đều đặn
    Nắng vắt kiệt, sức trẻ già đi
    Còn lại gì, sau những ngày lặn lội
 
       XUÂN CHIỀU
 

Mặt trời, cứ chảy mãi qua đời
Mưa bào mòn, tuổi thơ đều đặn
Nắng vắt kiệt, sức trẻ già đi
Còn lại gì, sau những ngày lặn lội
 
Ta may mắn, khi đời biết lổi
Tặng cho ta, một khúc xuân chiều
Gặp em rồi, hương xưa bối rối
Sợi tơ lòng, lại đan xoắn nổi yêu
 
Ngày qua ngày, nhớ một bóng kiều
Đêm lại đêm, giức mơ lỏm chỏm
Thả chút nồng, hình như vẩn thiếu
Ô kìa! Lại tiếc…tình non xuân chiều
 
Qua lần ấy…lòng như đã hiểu
Trả tuổi già về nơi thơ dại
Để du xuân tắm mát tình yêu
Bẻ nắng hồng , đốt duyên “kiều” thức mải.
 
                                            Chỉnh sửa 20/02/2013