Thơ: Ôm-Buông-Gieo

 ÔM
Anh ôm giọt nắng, lên đồi
Kéo em ở lại, thế rồi trời mưa
Em ôm trăng thả, đong đưa
Để cây đa héo, Cuội xưa bỏ về

 
         ÔM

Anh ôm giọt nắng lên đồi
Kéo em ở lại, thế rồi trời mưa
Em ôm trăng thả đong đưa
Để cây đa héo, Cuội xưa bỏ về
 
       BUÔNG

Anh buông nông nổi đi xa  
Để ôm lấy áo hoa cà tím than
Em buông bồng bột dâng tràn
Để anh ôm trọn, muôn vàn yêu thương
 
        GIEO

Em gieo hạt nhớ, vào lòng  
Để cây yêu ghét, mộc mầm bên nhau
Anh gieo hạt giống nhiệm màu 
Để trầu quấn quýt với cau lớn dần.  

 
  VT:24/01/2013
 
 
      KHÓC TÌNH ! 
 
Anh khóc! đừng ráng dỗ
Chuyện qua rồi, không cố…
Tình rơi, theo mưa thác đổ
Hẹn gặp nhau hoài, có được gì đâu?
 
Nhớ chi, buổi ban đầu
Dưới trời, rãi tóc ngâu
Đợi em, nắng chết đã lâu
Mà em cứ mãi, thả câu buông mồi
 
Em biết khóc, đó thôi ?
Biết buồn, và giận dỗi
Biết yêu thương, và nói dối !
Để anh khóc mãi, lại rồi tan mưa
 
Bến sông, trăng giữa trưa
Thuyền em, không đậu nữa
Đò đi chở gió, ngữa lòng                     
Quạ kêu sương xuống, ngược dòng tình trôi
                                                         
                                                 VT:24/01/2013