Thơ: Nương náu

Nương náu

Nương náu

Sao ta phải chạy trốn giữa cuộc đời

Hạnh phúc rơi ngoài cửa gió

Trắng tay cõi người chiếc áo phong phanh

Chẳng cần mặc cả với số phận

Ta về

Ta về

Gặp cá hóa rồng

Tiếng hổ gầm tự do rừng thẳm

Gặp lại em dẫu rất mơ hồ

Ta gọi

Quên cả chuyện tử sinh

Mặc sức vẫy vùng

Cuộc thế phần hồn có nơi nương náu

Đầu gối còn săn

   Ta tìm em dẫu kiệt cùng đói khát

   Úp mặt vào nhau

   Ràn rụa nước mắt.

(Trích trong tập thơ “Tình Quê” – CLB thơ ca Quy Hậu)

                          Tháng 4/2007

Tác giả bài viết: Vân Giang