Đàn Ông

ĐÀN ÔNG
(thơ: Phan Thị Thanh Nhàn)
Lần đầu tiên dạo chơi cùng người ấy
Tôi thấy sao trời lấp lánh như mơ.

Lần đầu tiên cầm tay người ấy
Tôi thấy tim run nhịp bất ngờ.

Người ấy là tượng thần tôi ngưỡng mộ
Đã cho tôi hạnh phúc vô bờ.

Đàn ông cao quí thiêng liêng quá
Mỗi ngày qua đẹp đến sững sờ.

Và bây giờ người ấy đã ra đi
Tôi bỗng thấy đàn ông xa lạ quá!

Hình như họ có chút gì hoang dã
Có chút gì tàn nhẫn, vô tâm.

Vậy mà tôi vẫn cứ âm thầm
Yêu đắng đót người đàn ông hư ảo.

Rồi sẽ có một ngày, như trái táo
Người dịu dàng rụng xuống giữa tay tôi...
1994
PHAN THỊ THANH NHÀN

ĐƯỢC CHỒNG
(Họa thơ chị PTTN)

Bất ngờ tôi quen được người đàn ông
Rồi người ấy đã mau trở thành chồng

Lần đầu tiên, tình yêu tôi chín mộng
Nóng ran khắp người, đốt cháy hương nồng

Lần đầu tiên, tôi được ôm hôn chồng
Một người đàn ông tuyệt vời khỏe mạnh

Niềm vui sướng khi nằm bên đứng cạnh
Ôi! tuyệt vời, một tình yêu màu xanh

Đẹp lung linh trăng rằm tròn vành vạnh
Tôi ngẩn ngơ người, đứng ngắm mình anh

Ơi! mùa xuân đừng trở thành xa lạ
Ôi! tình yêu của em tươi đẹp quá

Xin ở lại, cho em mãi đến già…!

21/10/013 – LÍNH CŨ