Thơ tình: TẮM LÁ DIÊU BÔNG




TẮM LÁ DIÊU BÔNG

Dắt em đi giữa cánh rừng
Trời thu nhảy nhót vui mừng… bên em
Nắng soi hơi thở lá chen
Em cười, chọc phá… anh khen… quậy nè

Đường rừng vàng quá đầy tre
Em đùa, vai tựa… ui dè… khó đi
Rừng thưa gió nói… điều gì
Lao xao thủ thỉ, ghen chi… hai người

Lá non chạm ngực… em cười
Mắt tròn lóe sáng, môi tươi rất tình
Bẻ cong mắt biếc em nhìn…
Hỏi anh nếu lạc ai tìm lối ra

Giữa rừng chỉ có hai ta
Nếu như bị lạc, thế là…tại anh
Liếc yêu, tia chớp màu xanh
Em nghiêng, vờ té… kéo cành… lá phong

Đở em…cầm lá… diêu bông
Em nghiêng đồi núi, chạm lòng uyên ương 
Chao ôi… run sướng… lạ thường…
Em ơi, cầm lá… là thương… nhau rồi

Thẹn lòng, bổi hổi… bồi hồi
Em đưa trả lá… muộn rồi…phải không ?
Trời ơi, nhận lại… diêu bông
Tim anh tan nát, phập phồng tình em

Tối về cầm lá sờ xem
Mân mê hinh bóng… sao em thế này 
Giọt lòng nhòe đỏ mắt cay
Em ơi, tắm ướt… lá này… diêu bông !

 

*Chỉnh sửa 04/09/2017*
STác: 08/04/2013 – Nắng Mai