Thơ mới: NÓ LÀ LÃO GIÀ



“NÓ” LÀ LÃO GIÀ…

lúc xưa thời trẻ tí hon
Xung quanh làng xóm hảy còn hoang sơ
Mọi người nhìn “nó”… bất ngờ
Gầy nhom mà lại rất mơ mộng tình
 
Thích đùa có chút thông minh
Nhà nghèo khoai sắn linh tinh qua ngày
Chăn trâu rồi lại kéo cày
Chiến tranh, bụi bặm, trắng tay một thời
 
Học hành thì mới nửa vời
Làm gì cũng quyết “coi trời bằng vung”
Mọi người bảo nó là khùng
Nhưng ai hiểu biết… “anh hùng” là đây !
 
Ra đời làm thợ, làm thầy
Nó đi tu luyện… tróc trầy tấm thân
Việc gì cũng thấy là cần
Đam mê chết mệt, sướng rần người ra
 
Thích làm chẳng phải ba hoa
Thích yêu chẳng phải đã qua cuộc tình
Thích trân trọng nghĩa phân minh
Thích tâm cõi phật kết tinh con người
 
Thích lôi tật xấu ra cười
Thích châm chọc cái thói lười mà ham…
Thích cho việc thiện rồi làm
Thích con người mới không tham vì tiền
 
Ghét ai gây rối làm phiền
Ghét cay cái lũ công quyền dân than
Ghét thầy học dốt làm quan
Ghét cô ít chử ăn gian hảm tài
 
Ghét trong ghét cả người ngoài
Vật vờ trốn việc nằm dài hưởng dương
Ghét thằng luồn cúi cản đường
Ghét con tệ bạc thắp hương khấn hoài…
 
Lão già này bỏ ngoài tai !
Bấy lâu im lặng đã ngoài sáu mươi
Nhịn đi, thắng chín phần mười
Lão già nghỉ bụng, bật cười… thua sao..???
 
05/10/017 –Nắng Mai