Thơ mới: HÈ VỀ



    HÈ VỀ
Lục tìm kí ức ngày xưa
Tiếng ve man mác giữa trưa gợi buồn
Mưa rào nổi hứng cứ tuôn
Nắng đỏ từ nguồn thuở ấy tràn vô
 
Nhớ em áo tím… trầm trồ…
Hoa khôi “mắt lé” thầy cô khen hoài
Ngày xưa, ăn củ sắn khoai
Mà sao người đẹp chân dài ngẩn ngơ
 
Ngày xưa ngày xửa hay mơ
Thả con diều nhỏ tuổi thơ bay dần
Đôi khi nó rớt giửa sân…
Mà em áo tím bất cần nhặt lên
 
Tôi buồn mất ngủ cả đêm
Giận người năm ấy đã quên mình rồi
Trẻ con chỉ biết thế thôi…
Giổi hờn mím cả lợi môi đỏ phừng
 
Hôm sau em đến kề lưng
Ôm chầm, bịt mắt, tưởng chừng đang phiêu
Hương thơm tóc rối là kiều
Sờ nhau mới biết là diều cầm tay
 
Sướng rơn nhảy cửng cầu may
Cua nhanh, ôm chặt, thế lày… chạy đâu
Thôi rồi, cán bộ… áo nâu
Đưa tờ giấy lệnh… bắt đầu nhập quân…
 
Con diều rủ cánh đến gần
Phập phồng hơi thở chẳng cần bay cao
Tuổi thơ đã đến đâu nào ?
Mà bọn Mỹ vào, cố cướp nó đi !
 
Mùa hè, đỏ lửa chia ly
Xa em tôi đã gan lì chịu đau.
 
23/05/2018 – Nắng Mai