Thơ mới: CHỜ SUNG RỤNG




CHỜ SUNG RỤNG
 
Nhìn sung nhà cạnh quả ngon
Ra vườn thấy chán cây non đầu hè
Sao mà lâu thế hở me ?
Bao giờ ta mới được thè lưỡi vô
 
Xem thường vứt rác ném đồ
Quên đi me héo cành khô xó vườn
Ngồi cầu tính chuyện lẹo lươn
Không làm mà có mật đường để ăn
 
Vài năm me lớn gốc cằn
Xum xuê to quả vỏ quăn trái nhiều
Bất ngờ nàng thấy rồi kiêu
Ngước lên nguýt háy, môi “kiều” dững dưng
 
Phút giây… vui lộ ngập ngừng
Rồi thì nàng bảo…chẳng mừng được đâu
Người ta sung rụng còn sầu
Nhà mình me rụng chua… rầu ruột gan !
 
Rồi thì “kiều” cứ phàn nàn
Không ai bóc vỏ cho nàng được ăn
Nhặt lên nàng bảo nhọc nhằn
Ăn thì… me dắt hàm răng nâu vàng
 
Cuộc đời, cứ muốn cao sang…
Ngờ đâu me rụng sang hàng xóm bên
Cầm me… cô Tấm gặp hên
Ăn vào phép lạ đẹp lên… hơn người !!!
 
03/05/2017- Nắng Mai