Thơ hay: GIÀU SANG


 


GIÀU SANG !
 
 
Bình minh lên, nắng mới đã tràn trề
Khu vườn sau, họa mi về chim hót
Hoa cựa mình, sương đêm ôm mật ngọt
Lá dậy rồi… chồi đọt nhú trồi ra

Anh đã đến, thơm lên mỗi cành hoa
Em ngỡ ngàng, mềm lòng hương lan tỏa
Điều giản đơn, nồng nàn sao thích quá
Nhưng mà anh… « dân giả chẳng giàu sang »

Rồi ngày mai, thức dậy chợt bàng hoàng
Buồn mới hiểu: « giàu sang » thật có lỗi
Anh ra đi… giữa chiều hoang lạc lối
Để lại lòng, ân hận, ngậm đắng môi

Biết là sai, ngốc quá… mình rất tồi
Cầm máy gọi… thôi rồi…không phủ sóng 
Lòng em đau, anh ơi, tim rung động
Tiếng… tút…tút…lóng ngóng đập nhớ mong

Anh có về… yêu em… nhiều nữa không ?
Xin anh hãy, thả lòng tha thứ nhé !
Để tình yêu, khe khẽ khoe vườn hồng
Ta bay bổng, nâng cánh hoa nhè nhẹ…

Hôn em đi… thế nhé…sẽ giàu sang !!!

CS:19/10/2015 – Nắng Mai