ĐĂNG NHẬP THÀNH VIÊN

BÀI VIẾT HAY

Động Phong Nha Kẻ Bàng

Hang Sơn Đoòng muôn màu











Thơ mới: Tiễn em về bờ!

Đăng lúc: Thứ tư - 03/09/2014 23:03 - Người đăng bài viết: nguoiquyhau
TIỄN EM VỀ BỜ

Hải âu buồn, lượn quanh đảo nói gì
Con sóng vỗ thầm thì ôm tàu sắt
Em về bờ, cúi nhặt dấu chân đi
Ta mới quen, nắng hờn chi khóe mắt

Để cay nồng, bám chặt lên bờ mi
Bóng chiều đổ dáng em đi dài mãi
Giọt nắng lăn chậm rải bước chân ì
Em quay lưng nhìn gì người ở lại..?

Để bàng non, hoa dại cứ thẫn thờ
Biển rùng mình rung chân em nín thở
Đất dỗi hờn vung vãi cát hoang sơ
Ôi! lính biển, nhìn bờ dâng nỗi nhớ…

Tràn đầy lòng một cảm xúc vu vơ
Em đi rồi, có ngờ đâu bàng nở
Trăm hạt nhớ, vỏ bàng đang nứt vỡ
Thân bàng đau nức nở đứng ngẩn ngơ…!

02/09/2014 – Nắng Mai

MỘT VÀI SUY NGHĨ VỀ BÀI THƠ

Cây bàng là một loại cây có sức chịu đựng với nắng gió, với sự khô cằn và khắc nghiệt của thời tiết. Được TG ví như anh lính trên hải đảo phải chịu nhiều khó khăn gian khổ và cô đơn luôn gánh nhiều thiệt thòi, có những mong muốn bình thường mà không đạt được. Mới quen vài hôm mà họ đã vội chia tay, con tàu sắt đang chờ đón cô gái đi về bờ, có gì xẫy ra trong lòng họ mà nhanh thế… hoàn cảnh chăng ? hay vì sự thiếu thốn tình cảm… hay là vì anh lính quá thật thà, hay vì cô gái quá dễ thương…?

Hải âu buồn, lượn quanh đảo nói gì
Con sóng vỗ thầm thì ôm tàu sắt
Em về bờ, cúi nhặt dấu chân đi
Ta mới quen, nắng hờn chi khóe mắt

Người lính mến cô gái mà chẳng thể nói ra, bởi vì cô gái ấy có biết đâu, anh lính chỉ là sự thoáng qua trong bước chân bồi hồi chia tay, mà cô gái gắng cúi nhặt để làm kỉ niệm của chuyến đi chung với mọi người vậy thôi.

Để cay nồng, bám chặt lên bờ mi
Bóng chiều đổ dáng em đi dài mãi
Giọt nắng lăn chậm rãi bước chân ì
Em quay lưng nhìn gì người ở lại..?

Có được những cô gái ra thăm đảo là một sự kiện hiếm hoi, nhất là những ngày vui ngày kỉ niệm, do đó tình cảm chân thành của người đàn ông dễ bột phát. Nhưng không, nó được kìm nén và giấu kín nỗi buồn, sự thiệt thòi trong tâm hồn, trong lòng người lính biển. Chỉ có cây cỏ đất và cát sóng biển, mới biểu lộ được tình cảm một cách tự nhiên.

Để bàng non, hoa dại cứ thẫn thờ
Biển rùng mình rung chân em nín thở
Đất dỗi hờn vung vãi cát hoang sơ
Ôi! lính biển, nhìn bờ dâng nỗi nhớ…

Hai người quen nhau cây bàng vẫn còn non, thế mà nó đã ra trái già đi rụng xuống đâm chồi mọc rễ. Thời gian lâu vậy mà anh lính vẫn nhớ cô gái, gặp nhau mỗi một lần ngắn ngủi…nhớ vu vơ…thế mà sâu sắc gớm thế !

Tràn đầy lòng một cảm xúc vu vơ
Em đi rồi, có ngờ đâu bàng nở
Trăm hạt nhớ, vỏ bàng đang nứt vỡ
Thân bàng đau nức nở đứng ngẩn ngơ…!

Người đàn ông có khóc không ? Đã là thân bàng thì phải biết chịu thiệt thòi cô đơn khô cằn nơi khắc nghiệt, có phải thế không các anh Lính ???

03/09/2014 – Phương Linh

Một vài bình luận về bài thơ:




Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 15 trong 3 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 
TÌM KIẾM


 Bấm vào đây để xem
LỊCH VẠN NIÊN

 

CÁC BÀI VIẾT TIÊU ĐIỂM

CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT

Thống kê

  • Đang truy cập: 5
  • Hôm nay: 626
  • Tháng hiện tại: 15138
  • Tổng lượt truy cập: 4189695

Thăm dò ý kiến

Bạn cảm thấy trang web của chúng tôi như thế nào?

Rất Tốt! Cung cấp thông tin hữu ích.

Tốt

Tạm được!

Chưa ổn!