* GỌI HỒN *
(Câu chuyện thật cảm động về người lính và cô gái trong chiến tranh chống Mỹ.)
Thời chiến tranh, năm 1974 có một đôi tình nhân mới quen và yêu nhau ngắn ngủi chỉ trong vòng có một tuần. Ai đã từng ở từ cái thời bom đạn khói lửa đó,thì mới hiểu hết mối tình thắm thiết của một người lính. Chàng nhập ngũ chưa tròn ba tháng, nàng là một cô giáo làng mặn mà duyên dáng. Chiều nào anh lính cũng trốn ra chơi, hai người hẹn nhau lên đồi gió ngắm hoàng hôn, thả tình yêu trên bãi cỏ lau, trên đồi sim tím. Và quả đồi đầy gió đã tím ngát hương tình, thơm rộ mùi sim chín, chứng kiến cho tình yêu đầu đời của hai người. Họ đã yêu nhau và thề thốt: hết chiến tranh, em cứ đợi, anh sẽ quay về tìm em.
Thế là ngày mai anh lính chia tay, bỏ hết tất cả ở lại phía sau, để nhẹ lòng ra trận. Buồn quá anh lính thốt lên một câu nói gở: Nếu lỡ không may… anh chết đi, thì em cố tìm xác anh về chôn trên đồi sim này, ngay chỗ cồn cao ấy nhé! để mỗi lần em nhớ anh hãy lên đồi sim mà gọi hồn, anh sẽ về bên em.
Một chiều hoàng hôn đầy ắp gió trên đỉnh đồi, sắc cầu vồng không chỉ có bảy màu, mà là có đến chín màu. Hai người giàn giụa nước mắt, ôm chặt lấy nhau ngồi khóc, khóc mãi từ chiều cho tới khuya.Sáng sớm hôm sau anh lính ra trận, qua bên kia bờ sông vĩ tuyến 17 và không thấy ngày trở về.
Được giấy báo tử, cô gái đã cất công đi tìm hài cốt của anh lính đem về chôn ở đồi sim. Qua bao năm tháng, cô gái vẫn sống độc thân, không ai hiểu thế nào, mà cứ đến ngày 22/12, cô gái lại lên đồi sim gọi hồn, vì ngày đó cũng là ngày anh lính ra trận (22/12/1974). Bây giờ cô gái đã thành bà già, tóc rụng và bạc gần hết, trắng xóa cả mái đầu xanh mướt của ngày xưa. Mà không biết hương hồn của anh lính đã về hay chưa ?
GỌI HỒN !
Ngày xưa em được biết anh
Chàng trai áo lính, màu xanh của trời
Qua bao khói lửa một thời
Hôm nay tìm lại, anh nơi núi đồi
Bước chân run lắm…anh ơi !
Lệ trào nhòe mắt, mưa rơi cõi trần
Nấm mồ tím biếc chiều xuân
Hoa sim nhắc nhở, tình anh đã về
Nhớ anh chất phác chân quê
Quen ngày mới gặp, vụng về nói yêu
Cái thời khói lửa dám liều
Ngắt hoa, bẽ cỏ, tặng chiều hoàng hôn
Cái ngày tím gió trên cồn
Chia tay anh bảo…gọi hồn anh khi…
Bây giờ, em đến là vì
Cái ngày ấy đó…nhớ đi…gọi hồn !
Anh về ở chốn càn khôn
Em sờ nắm đất, cúi hôn… muộn rồi
Trời xanh bạc gió bôi vôi
Tím vành khăn trắng, anh ôi, chiều hồng
Ruột đau từng khúc xé lòng
Gọi anh về với cầu vồng tình em
Muốn nhìn gương mặt thân quen
Sao anh chưa đến, để xem em này
Tóc xanh, rụng bạc…lâu nay
Anh về có thấy, cái ngày…ấy không ?
Đừng chê em xấu…tình nồng
Đừng cười… em kệ, có chồng con mô !
Em vui với một nấm mồ
Cứ thương anh mãi, hóa rồ…dại…điên
Bây giờ mọi thứ bằng tiền
Ít ai hiểu được, nghĩa thiêng liêng gì…
Hòa bình từ dạo anh đi…
Đất hoang chia hết, còn chi là rừng
Nhỏ to, lễ hội… tưng bừng
Đấu thầu, bán đất, ăn mừng… khởi công…
Nhiều người tốt bụng động lòng
Xây cho nhà mộ, để mong khấn trời…
Thật vui, từ thiện khắp nơi
Tặng nhà tình nghĩa, di dời nghĩa trang
Nhưng còn, tham nhũng xếp hàng
Dẩn đường con cháu… vội vàng leo cao
Đến nơi kho báu… xúc đào…
Bạc vàng va chạm, xu hào văng ra
Làm đau đồng đội của ta
Đói tình, yếu thế, mẹ già ai nuôi
Bao nhiêu, muỗi chạy theo ruồi
Miếng ăn vào miệng, nuốt xuôi được nào
Dân tình, còn lắm gian lao
Chính sách… vấp phải hàng rào…“ăn lương” !
Thế thời, chỉ một con đường
Đông người chật chội, “lính thường" khó đi
Chấp hành, luật bất khả thi
Đơn từ kêu cứu, phải đi đường vòng
Thế nên... mẹ vẫn đau lòng
Thương binh, liệt sĩ, còn trong… chiến hào !
Ngoài kia, em vẫn… ước ao
Gọi hồn đồng đội, đầy sao lên trời
Linh thiêng… giúp hết cho đời
Công bằng, no ấm, anh ơi… thỏa lòng.
CS:05/12/2014 – Nắng Mai
Một vài bình luận về bài thơ trên facebook: Làngquyhậu.Nắngmai
Bình luận
MỘT VÀI BÌNH LUẬN VỀ BÀI THƠ TREN THO.COM
Ý kiến bạn đọc