BỐ CỦA CON
Theo con phần lớn quãng đời
Từ khi bập bẹ, à ời… võng đưa
Lạ nhà, sợ sấm, sợ mưa
Đêm không chịu ngủ, la vừa choáng tai
Đến khi bỏ vú ăn ngoài
Bước chân chập chững, miệt mài tập đi
Cười duyên… khóc nịn… chây lì
Trèo leo lưng bố, ngựa phi… bò hoài
Bố con quấn quýt khoe tài
Biếng ăn thích giởn, nối dài tuổi thơ
Nửa đêm, sốt nóng… bất ngờ
Bố ngồi thức trắng, thẫn thờ bên con
Run tay xoa nắn ngực tròn
Nghe tim con đập, có còn khỏe không
Cầu trời, bố niệm phật mong…
Cho con mau khỏi, để lòng bố yên
Đến khi, con lớn ngoan hiền
Bố luôn ngăn chặn ưu phiền xa con
Cho con kiến thức vuông tròn
Học hành đúng hướng để con yêu nghề
Sau này con nhớ thăm quê
Ra đường nghĩa hiệp trở về nhà ngoan
Con ơi, nhân quả trời ban
Sống cho có ích xóa tan hận thù
Cuộc đời như lá mùa thu
Nên con phải nhớ, chỉnh tu hằng ngày
Có tâm thì có vận may
Rồi con sẽ thấy đời này đáng yêu
Nhắc con chỉ có mấy điều
Để khi xa bố, được nhiều ngày… vui.
CS: 12/04/2015
CS:08/12/2018 – Nắng Mai
Một số bình luận về bài thơ trên facebook:
Ý kiến bạn đọc