THĂM MỘ BẠN
(Nhớ về 30/04)
Nằm trên mộ bạn mờ tên
Chân què đạp cỏ kêu lên đau chồi
Cỏ buồn rụng đắng bờ môi
Mắt nhòa thấy bóng bạn tôi đang nằm
Mới đây đã bốn mươi năm
Đồi sim giờ đã... cổi cằn xù ra
Bạn nằm dưới ấy lo xa
Tôi trên lưng mộ bôn ba với đời
Cụt chân, oanh liệt một thời
Nay về ôm bạn, ngắm trời vắng sao
Ngày nào mình cũng ước ao
Có ngôi sao sáng… lọt vào mắt xưa…
Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa
Nấm mồ bóc khói giữa trưa oi nồng
Hỏi trời, sao phải dỗi lòng
Kéo mưa giăng kín, đường không lối về
Mưa hờn ráng đỏ tái tê
Hoàng hôn vụn vỡ tôi lê bước chiều
Thân già nghiêng lệch... liêu xiêu
Chìm vào bóng tối mộng chiều đang tan…
24/07/2014 - Nắng Mai
LQH cảm ơn các bác các anh chị đả ghé thăm và động viên. xin chân thành chúc cả nhà luôn vui khỏe và hạnh phúc.
Bài thơ cảm động lắm tác giả ơi! Cảm ơn tác giả về bài thơ hay!
Thiên Thanh
MỘT VÀI SUY NGHỈ SAU KHI ĐỌC BÀI THƠ
Bài thơ thật sâu ý, ẩn nhửng nổi niềm thầm kín từ bên trong của TG. Một người thương binh khập khiễng đi thăm mộ của một người bạn đả hy sinh, một tình cảm được dồn nén từ lâu đến bên mộ mới bật phát ra:
Nằm trên mộ bạn mờ tên
Chân cụt đè cỏ kêu lên đau chồi
Cỏ buồn hôn đắng bờ môi
Mắt nhòa thấy bóng bạn tôi đang nằm
Các bác ở thi đàn có sửa từ : "chân cụt" thành từ : "Mỏm chân" vì tôi đả đọc bài thơ này trước khi đăng, nên tôi thấy để chân cụt vẩn hay hơn (nó làm rỏ nghỉa), nó thật với nổi đau của người thương binh vì : chân cụt sợ chồi non đau là rất ý nghĩa và nhân văn, sợ đau cả chổ cụt trầy xước hay lên da non ấy...nổi đau còn trổi dậy khi kí ức tràn về. Có lẻ chỉ đau thể xác thế thôi thì tốt hơn phải không ?
Cụt chân, oanh liệt một thời
Nay đến ôm bạn, ngắm trời vắng sao
Ngày nào mình cũng ước ao
Có ngôi sao sáng lọt vào... mắt xưa
Nổi buồn đau không còn là thể xác, mà nó mang nặng một niềm tin... vì thiếu một ngôi sao để ngắm để soi đường, ngôi sao ấy phải theo cách hiểu đúng là "sao sáng của người xưa" của nhửng vị anh hùng dân tộc chăng ???
Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa
Nấm mồ bóc khói giữa trưa oi nồng
Hỏi Trời? sao phải dỗi lòng
Mưa gì giăng kín, buồn không lối về !
Ước có 1 ngôi sao sáng mà trời củng dỗi củng hờn, thế ra không còn hy vọng có ngôi sao mới nửa ... Thời gian của người thương binh già tập tễnh đâu còn nhiều để ngắm sao. Hoàng hôn đả vỡ vụn chiều đang tàn và tắt lịm dần củng như hy vọng ngắm sao...
Mưa hờn ráng đỏ chân đê
Hoàng hôn vụn vỡ tôi lê bước chiều
Thân già nghiêng lệch... liêu xiêu
Chìm vào bóng tối mộng chiều đang tan.
Buồn mất bạn, buồn về cuộc chiến tranh khóc liệt đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng và tình cảm của con người Việt Nam. Nhưng vẩn còn đó... nhửng người tốt, chân thành đang nhớ đến các anh thương binh, các anh hùng liệt sỉ đả không tiếc máu xương để dành độc lập cho dân tộc. Củng là nhắc nhở chúng ta sống phải có niềm tin và trách nhiệm, đừng để đồng tiền phụ bạc, chôn vùi quá khứ.
25/07/2014 - Phương Linh
Phương Linh yêu lắm vì tình
Đã hạ duyên mình phải cố bước cao !
Cảm ơn anh DQL và bạn CL chúc mọi người luôn vui mổi ngày, luôn khỏe và làm thơ hay.
@ Hay lắm Nắng Mai ơi!
Một thương binh nặng đi thăm bạn là liệt sỹ.Những lời tâm tình thật da diết,cảm động.Khi đọc bài này của ban,thật khó giữ để không rơi lê
"Mưa hờn ráng đỏ chân đê
Hoàng hôn vụn vỡ tôi lê bước chiều
Thân già nghiêng lệch... liêu xiêu
Chìm vào bóng tối mộng chiều đang tan."
Xin được thương và khóc cùng bạn.
Cám ơn bạn về một bài thơ hay,cũng nói hộ lòng mình.
Muốn trải lòng trên đường vạn dặm,
Tiếc là biển rộng tịt mù khơi.
Bao nhiêu trận đánh qua rồi
Mày bị thương nặng một lời không than .
Vào sinh ra tử gian nan
Sống chết bên cạnh đâu màng hiểm nguy
Ngày gần chiến thắng -mày đi
Tao nay thăm lại chỗ ni mày nằm
Chúng mình chiến đấu bao năm
Thằng về quê mẹ thằng nằm nơi đây .
Linh thiêng phù hộ ...nhé mày !
Tình đồng đội mãi tháng ngày như xưa