CHIẾC LÁ PHONG
Cuối thu vàng lá rong chơi
Lá phong thắm đỏ lã lơi… bay về
Lá khoe sắc thắm đến mê
Hút hồn vẻ đẹp mà tê tái lòng
Lìa cành lá rụng đầu đông
Chịu nhường sự sống, lá phong khô dần
Hy sinh hiến tặng cho thân
Cắt phần dinh dưỡng cây cần lá ơi !
Qua mùa lạnh giá chọi trời
Cây còn, lá sẽ sinh sôi được mà
Hiểu rồi, nhẹ bước bay xa
Lá theo thu chết, đi qua… một đời
Ta buồn, nhìn ngắm lá rơi
Mong manh, mỏng mảnh, một thời xôn xao
Động lòng, chạm đến… dâng trào
Ta yêu lá đỏ, khi nào chẳng hay
Giữa rừng, cầm lá trong tay
Muộn phiền theo gió, xoay xoay cuối đường
Nhẹ tênh, lòng cứ vấn vương
Xanh, vàng… hạnh phúc, đời thường đang mơ…!
Cứ đến đầu mùa thu, thân cây lá phong lại đau lòng cắt hết dinh dưỡng không còn nuôi cho lá, nên lá cứ vàng khô từ từ, rồi rụng hết khỏi cành vào cuối thu và đầu đông. Để lại rừng lá phong chủ yếu với hai màu sắc vàng đỏ, đẹp man mác đến lạ lùng.
Không còn nuôi lá, nên thân cây dự trữ được dinh dưỡng để tồn tại sống qua hết mùa đông. Thật khắc nghiệt, sự sống lúc nào cũng phải đánh đổi một thứ gì đó…hi sinh của người này lại là hạnh phúc của người khác, thật là… Vì vậy mà mùa thu lá rơi vàng đẹp đến hút hồn nhưng lại gợn một chút buồn xôn xao trong lá.
Có ai xôn xao nghĩ về mùa thu như vậy không ?
03/01/2015 – Nắng Mai
Mã an toàn:
Ý kiến bạn đọc