Ở đâu, thân xác có mòn
Linh hồn răng* cứ vẫn còn hoang vu
Mẹ ơi, núi thẳm âm u
Chúng con đang ở rừng su* chung hầm…
Biết rằng, tạm trú cõi âm
Khó thăm mẹ được, biết cầm lòng sao
Bây giờ con cố “vượt rào”
Chạy về thăm mẹ, nhằm vào ngày mưa
Mới hay nhà dột vách thưa
Bờ ao khô cạn, cành dừa rụng rơi
Lũy tre cành khế… đâu rồi
Chỉ còn mình mẹ, ngồi nơi gốc nhà
Cắn lòng vỡ hạt sương sa
Mắt buồn, mẹ cứ nhìn xa về rừng
Mím môi… mấp máy lệ rưng
Thương con, mẹ đếm nhớ từng ngày xưa.
Lệ rơi, mẹ gửi gió đưa
Ngày càng nặng hạt vào mưa nhạt nhòa
Nỗi đau kéo mãi dài ra
Còng lưng mẹ gánh đi qua một mình
Yêu con mẹ giữ niềm tin…
Nhớ con mẹ lại mở hình ra xem
Bức hình con đã ố hoen
Mẹ thương mày lắm, muốn đem con về
Xác thân lạc xứ xa quê
Con ơi, cách trở sơn khê núi đồi
Thắp hương mẹ khấn đây rồi
Con về bên bố... xứng đôi… bàn thờ
Bây giờ, đầu mẹ bạc phơ
Tóc thưa cứ chảy tràn bờ vai thô
Hố sâu mắt mẹ đã khô
Miệng cười móm mém khi mô cũng đùa :
“Mẹ là không thể chịu thua
Đuổi xong giặc Mỹ là đưa dâu về
Cho thằng bộ đội sướng tê...
Rồi thì...mẹ ngắm phu thê chúng mày”.
Con ơi, đợi mãi lâu nay
Mong lần gặp mặt, được rầy la con
Tuổi cao chắc mẹ không còn…
Thấy con về để cắm tròn bát hương
Mắt mờ bước chậm quanh giường
Tay rung chén thuốc mẹ thường xoa chân
Môi hờn cắn miếng trầu xanh
Nhai đi nhai lại, nổi gân cổ vàng
Mẹ ngồi cứ nhớ… xuân sang
Báo tin thắng trận… là càng gần con
Cuộc đời vì nước vì non
Hy sinh tất cả, chẳng còn thứ chi
Đến giờ già rụng sắp đi…
Mẹ luôn… hôn lá quốc kỳ lên môi.
Ghi chú : su* là: sâu, nờ* là: à, răng* là : sao
CS: 02/04/2015
Tác giả: Nắng Mai
Ý kiến bạn đọc